Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 413
Cập nhật lúc: 2025-01-04 15:32:41
Lượt xem: 39
Tô Nhân lật giấy thư hồi âm, tiện thể hỏi thăm bà dì.
Bây giờ người thân của cô chỉ còn lại họ.
Trong thư, Tô Nhân viết: “Dì ơi, cháu muốn kết hôn, kết hôn với Cố Thừa An mà cháu đã nhắc đến trong bức thư trước, chỉ không biết khi nào có thể đưa anh ấy đến gặp dì...”
“Chị Nhân!”
Tô Nhân nghe thấy tiếng gõ cửa, vội cất thư vào ngăn kéo, lúc này mới đứng dậy mở cửa, thấy Cố Thừa Huệ đứng ở cửa.
Dạo này Cố Thừa Huệ rất chăm chỉ, ngày nào cũng đọc sách học tập, khiến bố mẹ cô kinh ngạc nghi ngờ mặt trời mọc đằng Tây.
Tô Nhân kéo cô gái nhỏ ngồi xuống, thấy Cố Thừa Huệ lấy một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật từ trong túi ra đưa cho.
“Tặng chị.” Cố Thừa Huệ suy nghĩ trái phải, suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra tặng món quà gì để chúc mừng Tô Nhân thi đỗ đại học.
Tô Nhân nhận lấy hộp, mở ra, bên trong là một cây bút máy, thân bút màu xám bạc lấp lánh: “Đẹp quá! Sao em biết chị đang muốn mua một cây bút máy.”
“Oa, vậy là chúng ta vẫn có sự ăn ý.” Cố Thừa Huệ phấn khích khoác tay lên tay Tô Nhân: “Đây còn là do đồng chí Ngụy đi cùng em đến bách hóa đại lâu mua đấy.”
Tô Nhân kinh ngạc đến nỗi đôi mắt hạnh mở to: “Hai người đã tốt đẹp rồi sao?”
Nhanh như vậy sao?
“Không có!” Cố Thừa Huệ vội vàng phủ nhận: “Đồng chí Ngụy chỉ toàn tâm toàn ý với công việc, sao có thể chứ! Anh ấy dạy thêm cho em cũng là thấy em quá ham học thôi, chính là hôm qua sau khi tan làm em đến tìm anh ấy dạy thêm, giảng xong bài em nói muốn đi mua bút máy cho chị, kết quả thật là khéo! Anh ấy nói anh ấy cũng vừa có việc phải đến bách hóa, may mà anh ấy cũng phải đi, không thì hôm đó trời tối đen như vậy, em còn hơi sợ.”
Tô Nhân nhìn cô ngốc này: “Em chắc chắn anh ấy tình cờ như vậy sao?”
“Đúng vậy!” Cố Thừa Huệ cảm thán đây chính là duyên phận: “Đồng chí Ngụy bình thường không thích đi loanh quanh, hôm đó phải mua giấy nháp, thật khéo làm sao!”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-413.html.]
Tô Nhân: “...”
Tối hôm đó, Tô Nhân kể cho Cố Thừa An về cô em họ ngây thơ của anh, Cố Thừa An tức giận bất bình.
“Tên Ngụy Bỉnh Niên này, tâm tư có phải quá sâu không?! Chỉ có Thừa Huệ mới ngốc!” Cố Thừa An hiểu quá rõ!
Đàn ông hiểu đàn ông nhất!
Tô Nhân bật cười: “Vậy thì chứng tỏ người ta cũng có chút ý chứ gì?”
Như vậy cũng tốt, người mình thích cũng thích mình, cô rất vui cho Thừa Huệ.
“Vậy thì tại sao anh ta là một người đàn ông cao to lại còn lề mề chứ, nếu thực sự thích Thừa Huệ thì cứ nói thẳng ra!”
Tô Nhân liếc anh: “Anh tưởng ai cũng giống anh sao?”
Cố Thừa An: “...”
=
Đầu tháng 2, năm này qua năm khác, lại đón năm mới.
Năm nay trời vẫn lạnh nhưng cả nhà quây quần bên nhau vẫn ấm áp vui vẻ.
Tô Nhân, Cố Thừa Huệ và Cố Thừa An giúp dọn thức ăn lên bàn, bát bảo phạn, thịt dê xào hành, cá đù chiên, chả viên chiên, thịt lợn thái chỉ sốt Bắc Kinh, thịt kho tàu, bắp cải hầm chân giò, sủi cảo thịt lợn bắp cải...
Đầy ắp một bàn lớn.
Không khí đón năm mới trong khu gia thuộc rất nồng đậm, năm nay nhà nào cũng dán câu đối, nền đỏ chữ đen, nhà có học thức thì tự viết, nhà không có học thức thì nhờ hàng xóm giúp viết một đôi.