Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 415
Cập nhật lúc: 2025-01-04 15:32:44
Lượt xem: 42
Cố Thừa An trước tiên đến nhà họ Văn đón ông nội, vừa khéo gặp lúc nhà họ Văn tan tiệc, một đám lão cách mạng đồng chí hồi tưởng lại chuyện xưa, ai nấy đều nói lớn tiếng, chấn động cả trời, nói đến chỗ kích động thì càng không thể tưởng tượng nổi.
Anh đứng ở một bên nhưng phát hiện Văn Quân đang nhìn chằm chằm mình, Cố Thừa An lười để ý đến anh ta.
“Cố Thừa An.” Nhưng Văn Quân thay đổi tính tình trầm ổn trước kia, cố tình tiến lại gần: “Anh có phải rất đắc ý không? Làm hại tôi và Chính Nghĩa thành ra thế này, anh cảm thấy mình thắng rồi phải không?”
Cố Thừa An thậm chí còn lười nhấc mí mắt, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Văn Quân, tôi hại các anh? Hai người các anh có vấn đề còn muốn hại tôi, bây giờ lại muốn vu oan giá họa sao? Anh cút sớm cho tôi, đừng có lảng vảng trước mặt tôi.”
Văn Quân nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì, dù có không cam lòng đến mấy nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình thì lại tiết khí.
TBC
Lần trở về này anh ta chỉ có thể ở lại bốn năm ngày, vẫn nhờ phúc năm mới và sinh nhật bảy mươi của ông nội, dù vậy, cơn giận của bố anh ta vẫn chưa tiêu.
Cố Thừa An không chịu nổi bộ dạng âm u lại oán trời trách người của Văn Quân, anh thẳng thừng đi đến bên ông nội mình, dìu ông lão về nhà.
Bây giờ ông lão đã cao tuổi, mùa đông trời lạnh giá tuyết rơi nhiều, anh dìu ông nội Cố đi, ông lão còn không biết ơn.
Miệng thì chê mình không già nhưng lại không chống lại được đứa cháu cứng đầu nhất quyết muốn đưa tay ra đỡ.
“Ông nội, vâng vâng vâng, ông già mà vẫn khỏe, tinh thần minh mẫn, là con nhất quyết muốn dìu ông. Ông cẩn thận một chút.”
Dạo trước, một lão cách mạng đồng chí đã nghỉ hưu trong khu gia thuộc bị ngã trên đường, mất nửa cái mạng, mọi người tự nhiên càng coi trọng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-415.html.]
“Cả đời bây học được mấy câu thành ngữ đều dùng hết rồi à?” Ông lão mím môi nhìn cháu trai một cái, đúng là cao lớn hơn mình không ít.
“Đâu có ạ~ Đều dùng hết cho ông thôi.”
Cố Thừa An đưa ông nội về nhà, lúc này mới về phòng thay quần áo mới, chỉ là bên ngoài khoác áo bông quân đội, che che đậy đậy, không nhìn rõ được bộ dạng quần áo bên trong.
Đợi anh ra khỏi nhà họ Cố, một đường đi thẳng đến bưu điện, Văn Quân đứng trước cửa nhà họ Văn, có vẻ suy nghĩ gì đó, sau đó cũng đi ra ngoài.
Trên phố tìm mấy tên lưu manh hạng hai trước kia theo Tôn Chính Nghĩa làm đầu cơ tích trữ nhưng trong đợt hành động bắt giữ của Hồng vệ binh (đám người đeo băng đỏ) đã trốn thoát.
Bây giờ anh ta không thể lật mình được nhưng cũng phải làm cho người khác khó chịu, không thể để Cố Thừa An thoải mái như vậy.
=
Cố Thừa An nhận bưu kiện ở bưu điện, lập tức mở ra, bên trong quả nhiên là một chiếc hộp vuông nhỏ, mở ra xem thì thấy một cuộn băng mới tinh, nghe nói là bài hát thịnh hành nhất ở Cảng Thành hiện nay.
Cầm cuộn băng trên tay lật qua lật lại nghịch ngợm, Cố Thừa An vội vã về khu gia thuộc, nghĩ đến Tô Nhân đang ở nhà đợi mình, lòng trào dâng.
Hôm nay mọi thứ đều đã sẵn sàng, bây giờ anh chỉ mong được về nhà ngay lập tức.
Không ngờ, vừa đi đến đầu một con hẻm thì bị năm người đàn ông trẻ chặn đường.