Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 443
Cập nhật lúc: 2025-01-04 15:34:10
Lượt xem: 40
“Nhưng mà hôm nay con làm tốt lắm, phải cho mọi người thấy rõ bộ mặt của chúng, mình không thể chịu thiệt được!”
Tô Nhân gật đầu, lại nói đến chuyện tổ chức tiệc rượu: “Mẹ của Thừa An nói bên chúng ta phải chuẩn bị những gì thì tùy ý bà thôi ạ.”
Bà dì chỉ nghĩ rằng họ đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, tiệc cưới vẫn chưa tổ chức nên tích cực đưa ra chủ ý: “Mặc dù nhà mình không có nhiều người nhưng lễ nghĩa phải đầy đủ, lúc này không thể nghĩ rằng nhà không có ai mà làm qua loa được, biết không?”
“Không thể để nhà trai coi thường, mặc dù ta thấy cháu Cố đây thì biết nhà họ không phải loại người như vậy nhưng chúng ta vẫn phải có dáng vẻ nhà gái.”
“Ta sẽ liệt kê cho cháu một đống đồ, những thủ tục nào cần làm thì phải làm, dù sao cũng là cháu tự mình cầm, đến lúc đó mang về nhà chồng.”
Những sính lễ lớn khi cưới xin, các loại phong tục, chuẩn bị bao nhiêu tiền sính lễ, đến lúc đó bao nhiêu của hồi môn, tất cả đều là học vấn, bà dì viết một trang giấy, nói cho Tô Nhân biết những thứ nào là bên mình chuẩn bị, những thứ nào là nhà trai chuẩn bị.
Đợi hai người về đến nhà, Cố Thừa An liếc mắt nhìn, thấy hoa cả mắt, chỉ cảm thán rằng kết hôn thật không dễ dàng: “Đến lúc đó đưa cho mẹ và bà nội, còn có Ngô thẩm xem, họ hiểu những thứ này.”
“Được.”
Tô Nhân dọn dẹp xong thì về phòng, gấp tờ giấy đó lại cất vào túi mình, quay người thổi tắt đèn dầu, yên tâm nằm lên giường.
Tối nay, cô không căng thẳng như tối qua.
Một là đã có kinh nghiệm hai người ngủ chung phòng tối qua, hai là Cố Thừa An tối qua biểu hiện rất tốt, thậm chí ngay cả hôn cũng dịu dàng hơn bình thường, Tô Nhân càng không có gì phải căng thẳng.
Người này rất thật thà và nghiêm túc.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-443.html.]
“Anh mau nằm xuống đi.” Tô Nhân nhìn chiếc chăn bông mới trải trên đất, mình cô cũng đắp chăn: “Ngày mai chiều đi tàu, ngủ nhanh đi.”
“Ừ.”
Cố Thừa An nằm trên đất, nghĩ đến ngày mai phải về thành phố, trong lòng càng ngày càng bồn chồn, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Nhưng lần này, cô gái trên giường không còn hỏi anh có lạnh không, có khó chịu không, cũng không có ý nói nhường cho anh một nửa giường.
Tô Nhân tâm trạng rất tốt, cơn buồn ngủ nhè nhẹ ập đến, lúc mơ mơ màng màng lại đột nhiên cảm thấy có người lên giường mình, cô mở choàng mắt, hơi thở quen thuộc theo đó mà đến, lúc này mới hơi yên tâm.
“Sao anh lại lên đây?”
Cô nhớ, tối qua người này chủ động xuống đất ngủ mà.
“Anh lên nằm một lát.” Cố Thừa An vén chăn nằm vào ổ chăn ấm áp, cảm nhận được từng luồng hơi ấm, cả người lập tức căng thẳng.
Tô Nhân nhìn anh chằm chằm, đáng tiếc trong phòng tối đen như mực, cũng không nhìn ra được gì, chỉ lặng lẽ dịch sang bên cạnh.
Được rồi, giống như tối qua nằm một lát rồi xuống cũng được.
Hai người vẫn như tối qua, rõ ràng rành mạch nằm trên một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn, ở giữa cách nhau một khoảng không nhỏ.
Tô Nhân đã quen với việc Cố Thừa An nằm bên cạnh, cứ thế nhắm mắt ngủ thiếp đi, hoàn toàn không còn sự căng thẳng như tối qua…