Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 508

Cập nhật lúc: 2025-01-05 08:32:46
Lượt xem: 46

Lòng chua xót: “Ông bà nội không trách bố đâu, ông bà nói bố là một chiến sĩ tốt.”

Tô Kiến Cường nghe đến bố mẹ đã khuất, lại một trận bi thương.

Đợi một lát bình tĩnh lại, ông lại hỏi đến cuộc đời của con gái những năm qua: “Nhân Nhân, con chắc đã chịu nhiều khổ, là bố không tốt.”

“Không có, bố yên tâm, bà dì rất chăm sóc con, sau đó con chuyển đến nhà họ Cố, chiến hữu cũ của ông nội, cả nhà cũng rất chăm sóc con.” Tô Nhân nở nụ cười, để bố mình an tâm.

“Mẹ con đã tái giá rồi phải không?”

“Vâng.” Tô Nhân nghe nhắc đến mẹ, dừng lại một chút, lại nhàn nhạt nói: “Sau đó mẹ tái giá, bây giờ đã có gia đình mới.”

“Vậy thì tốt.” Tô Kiến Cường cũng áy náy và có lỗi với vợ, tái giá là chuyện tốt, nếu không thì năm đó một người phụ nữ nuôi con không sống nổi: “Bố cũng có lỗi với mẹ con, bây giờ sống tốt là được.”

“Bố” Tô Nhân nín nhịn mũi cay, nhìn đôi tay đen đúa, đầy nếp nhăn của ông: “Những năm qua bố có khổ không?”

Tô Kiến Cường cười lắc đầu: “Không khổ, bố sống khá tốt, bây giờ kiếm được chút tiền, con đừng nghĩ lung tung, đều để lại cho con! Con xem, bố còn mang đồ chơi nhỏ cho con.”

Lấy ra chiếc hộp đã chuẩn bị từ trước, Tô Kiến Cường đưa đến trước mặt con gái: “Con mở ra xem.”

Tô Nhân nghe câu không khổ, trong lòng càng khó chịu, chỉ cúi đầu nhận lấy chiếc hộp gỗ, mở ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay nhẹ nhàng xinh đẹp, mặt đồng hồ khảm một vòng kim cương vụn, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-508.html.]

Mặt sau đồng hồ khắc một vòng chữ cái tiếng Anh, là thương hiệu đồng hồ nổi tiếng nhất thế giới hiện nay nhưng Tô Nhân không biết.

Tô Kiến Cường bôn ba mười mấy năm, dựa vào bản lĩnh và m.á.u huyết mà gây dựng được sự nghiệp ở xứ người, dẫn người đi đào mỏ và giao dịch với người Mỹ, kiếm được toàn đô la, lần này nhận lại con gái, ông còn bỏ ra năm trăm đô la để mua một chiếc đồng hồ đeo tay đẹp đẽ tinh xảo tặng con gái.

Tô Nhân nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền, lại nhìn bố, thấy bố cười hiền từ: “Con vẫn đang đi học mà, phải đeo đồng hồ, thay đổi với cái trên tay con đang đeo”

Tô Kiến Cường thấy trên tay con gái đã có đồng hồ, hiển nhiên là cuộc sống hiện tại không tệ, cũng thấy an ủi.

TBC

“Cảm ơn bố “ Tô Nhân hít mũi, đưa tay vuốt ve chiếc đồng hồ, đây là quà bố tặng, bất kể giá trị thế nào, trong lòng cô vẫn luôn trân quý.

Tô Kiến Cường tặng đồ xong càng vui vẻ, lại nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Bên dưới còn đồ nữa, con lấy ra xem.”

Tô Nhân nghi hoặc lấy đồng hồ ra, thấy trong hộp gỗ đựng đồng hồ còn có bí mật, một sợi dây buộc tóc màu đỏ nằm yên ở trên, không còn mới lắm, màu sắc không tươi sáng như mới nhưng lại sạch sẽ không một hạt bụi.

“Bố còn nhớ chuyện này, sợi dây buộc tóc màu đỏ này là bố đã mua từ trước, lúc đó bố có chút ấn tượng muốn mua dây buộc tóc cho một cô bé, không nhớ nhiều lắm, sau này bố kiếm được tiền, liền đi khắp nơi tìm, mua được cái này, đây là cái đẹp nhất bố thấy.”

Một giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay Tô Nhân, b.ắ.n ra một đóa hoa nhỏ.

Tô Nhân lông mi ướt đẫm, trong mắt lấp lánh ánh lệ, buộc dây buộc tóc vào b.í.m tóc, khi ngẩng đầu lên thì vết nước mắt đã mờ nhạt, nhìn bố cười ngọt ngào như đứa trẻ năm tuổi: “Bố, bố xem có đẹp không?”

Tô Kiến Cường cũng đỏ mắt, giọng khàn khàn như bị mài qua giấy nhám, trên mặt nở nụ cười từ ái: “Đẹp! Con gái bố đẹp lắm!”

Loading...