Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 510

Cập nhật lúc: 2025-01-05 08:32:49
Lượt xem: 45

Khu gia thuộc quân đội, nhà họ Hạo.

Vợ Hạo Phú Cương là Tiết Thải Phượng đang bày thức ăn lên bàn, lại gọi con trai con dâu bày bát, cả nhà đang bận rộn thì thấy chồng mình dẫn mấy người vào nhà.

Tiết Thải Phượng cũng từng gặp Tô Kiến Cường thời trẻ, sau khi bà và Hạo Phú Cương kết hôn, hai vợ chồng cũng đã ăn cơm với Tô Kiến Cương vài lần.

Không ngờ người mà bà tưởng đã hy sinh lại còn sống, vội vàng gọi một tiếng: “Anh Tô, ôi chao, mau ngồi xuống, nhiều năm không gặp rồi! Nhảy Vọt, mau lại chào, đây là chú Tô, còn nhớ không? Hồi nhỏ chú còn bế con cơ!”

Tô Kiến Cường gặp người quen cũ, sắc mặt vui mừng, nhìn Tiết Thải Phượng có phần phúng phính, cùng đứa trẻ con chỉ mới vài tuổi năm đó, ký ức càng thêm rõ ràng.

“Thải Phượng, nhiều năm không gặp.” Ánh mắt chuyển sang nhìn con trai Hạo Phú Cương đã thành một chàng trai cao lớn: “Đây là Nhảy Vọt? Lớn nhanh thế.”

“Đúng vậy, thằng nhóc này cao hơn cả chúng ta.” Hạo Phú Cương giới thiệu con gái và con rể của Tô Kiến Cường cho gia đình, hai gia đình vui vẻ quây quần bên bàn ăn.

“Anh Hạo, tôi nhớ anh còn có một cô con gái...”

“Đã lấy chồng, bây giờ làm việc ở nhà máy diêm, cũng đã sinh một đứa cháu trai mập mạp.”

“Thế thì tốt quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-510.html.]

Cả nhà năm người họ Hạo sống trong khu nhà tập thể do quân khu phân phối, cách cục hai phòng ngủ, một phòng khách, cũng coi như rộng rãi.

TBC

Vợ chồng Hạo Phú Cương có một trai một gái, con gái đã lấy chồng, hiện sống ở nhà chồng, con trai con dâu và cháu gái sống cùng ông bà.

Tô Kiến Cường nhìn căn nhà ấm cúng, thức ăn bốc hơi nghi ngút, cũng thấy an ủi: “Tốt lắm, cuộc sống của anh thoải mái đấy!”

“Nào, anh em mình cụng ly.” Hạo Phú Cương giơ ly rượu lên cụng với Tô Kiến Cường một tiếng, ngửa đầu uống cạn, trong lòng chua xót, không nói thêm được lời nào, mọi thứ đều theo rượu trắng trôi xuống bụng, uống hết nỗi buồn phiền.

“Con gái anh Tô đẹp quá, con rể cũng đẹp trai, nhìn là thấy xứng đôi vừa lứa” Tiết Thải Phượng không ngừng mời mọi người ăn thức ăn, bà nghe chồng kể về những gì Tô Kiến Cường đã trải qua, trong lòng không đành lòng, đặc biệt là khi nhìn cô con gái xinh đẹp này, không biết cô bé đã phải chịu bao nhiêu đau khổ: “Sau này cuộc sống của cả nhà chắc chắn cũng giống như đĩa ớt này, đỏ rực.”

“Dì ơi, vậy thì chúng cháu phải ăn nhiều ớt hơn.” Tô Nhân vừa nói vừa gắp một miếng thịt cuốn ớt vào miệng, vị cay nồng xộc lên, là hương vị quê hương quen thuộc.

Nhìn Cố Thừa An cũng thay vợ ăn ớt.

Đêm đến, cả nhà trở về nhà khách ở, Tô Kiến Cường và con gái sau nhiều năm gặp lại, có quá nhiều điều muốn nói, lời đến bên miệng lại trở nên vụng về, đủ loại cảm xúc đan xen, ngược lại Tô Nhân lại là người mở lời trước.

“Bố, ngày mai lễ truy tặng liệt sĩ và lễ xuất ngũ của bố kết thúc, con sẽ đưa bố về quê thăm ông bà nội. Sau đó bố về Bắc Kinh sống với chúng con, bây giờ nhà rộng rãi, bố nghỉ ngơi cho khỏe, bồi bổ cơ thể.”

Tô Nhân biết bố đã phải chịu quá nhiều đau khổ, nghe đoàn trưởng Hạo nói, mấy hôm trước bệnh viện quân khu đã kiểm tra toàn thân cho bố, toàn thân đều bị thương, đã bị tổn hại nhiều năm, phải nghỉ ngơi, Tô Nhân ghi nhớ lời này trong lòng.

Loading...