Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 810
Cập nhật lúc: 2025-01-08 19:43:37
Lượt xem: 26
Thiết Nữu dùng đá đập vỡ kẹo sữa, tự ăn một nửa, nửa còn lại đút vào miệng bà nội.
Nhà Đại Trụ và Thiết Nữu điều kiện không tốt lắm, đến giờ vẫn là mười người ba thế hệ chen chúc trong gian nhà Tây của tứ hợp viện, gian nhà Tây được ngăn ra bốn phòng cho bốn gia đình ở, mỗi phòng đều nhỏ và chật chội.
TBC
Kẹo sữa thơm lắm, bà nội răng không còn nhiều nên chỉ từ từ ngậm: “Hai đứa mang hai bó dưa cải muối sang cho mẹ Sao Sao, người ta lần nào cũng cho kẹo, toàn là kẹo ngon, ngại quá.”
Tối hôm đó, Tô Nhân dùng dưa cải muối hàng xóm tặng và cá trắm cỏ bố câu được để làm cá trắm cỏ nấu dưa cải muối.
Cả nhà khi hoàng hôn buông xuống, bày bát đũa ra sân ăn cá.
Thịt cá là một trong những món khoái khẩu của Sao Sao nhưng con bé còn nhỏ, mẹ dặn phải ăn cẩn thận, mỗi miếng con bé đều ăn rất ngoan, nhai kỹ.
Lúc ăn cá là lúc con bé ngoan nhất.
Một chậu cá lớn bị tiêu diệt sạch, ngay cả nước dùng cũng mỗi người một hai bát, Sao Sao ợ một cái thật sảng khoái, kêu lên sau này phải cùng ông ngoại đi câu cá.
Tô Nhân rất nghi ngờ cô nhóc hoạt bát hiếu động này có đủ kiên nhẫn để câu cá không: “Câu cá phải ngồi rất lâu, còn không được phát ra tiếng động, cẩn thận làm cá sợ chạy mất.”
Sao Sao ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Con được mà.”
Thứ hai, Tô Nhân và Cố Thừa An cùng nhau ra ngoài, Sao Sao đi theo sau bố mẹ, bảo họ tối nay về sớm một chút.
“Con sẽ câu được một con cá thật to, bố mẹ về sớm ăn cá nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-810.html.]
Cố Thừa An véo má con gái: “Được, bố chờ.”
Nhà cách nhà máy khá xa, bây giờ Cố Thừa An đi xe máy đến, rất ngầu.
Xe máy thời này khó mua lại đắt, một chiếc phải hơn một vạn, vì vậy trên phố khó thấy bóng dáng xe máy, chủ yếu vẫn là xe đạp.
Đi xe máy nhanh hơn nhiều so với đi xe buýt hay xe đạp nhưng không chịu được lạnh, tốc độ tăng lên, mùa hè thì không sao nhưng bây giờ đang giữa mùa đông, tai rất dễ bị có vấn đề.
“Đeo kẹp tai vào, găng tay cũng phải đeo.” Tô Nhân dặn chồng một câu, mặc dù người này chịu lạnh nhưng dù sao cũng không thể so với mười năm trước, con người phải chịu khuất phục trước thời gian thôi.
Tất nhiên, cô không nói lời này.
Sáng nay ra ngoài, cô lại cố ép Cố Thừa An bôi kem dưỡng da, mùa đông đi xe máy, gió như băng cứa vào mặt, Tô Nhân nhìn mà thấy xót nhưng người đàn ông này thề sống thề c.h.ế.t không chịu, nói mình là đàn ông con trai sao có thể bôi thứ đồ phụ nữ dùng để bôi mặt.
Cuối cùng Tô Nhân mặc cả với anh nửa ngày, dưới sự kiên trì của cô, Cố Thừa An bôi một ít dầu hến lên mặt, chủ yếu là không có mùi, anh ta miễn cưỡng có thể tự thuyết phục mình.
“Được, em cũng chú ý nhé, đừng để bị lạnh. Tối ăn cá Sao Sao câu.” Cố Thừa An nổ máy xe, tiếng động cơ ầm ầm vang lên.
Nghe nói ăn cá, Tô Nhân nhảy lên xe đạp, lông mày cong cong: “Tối xem con gái câu được con cá gì nào.”
Đi xe đạp đến tòa soạn, Tô Nhân uống nửa chén nước nóng rồi bắt tay vào làm việc.
Chủ đề sau Tết đã được định, tổ cô sẽ đi sâu theo dõi đưa tin về cải cách của các nhà máy quốc doanh trong những năm gần đây, dù là cải tiến kỹ thuật hay cải cách quản lý, thời đại ngày nay phát triển thay đổi, ngay cả những nhà máy quốc doanh ổn định nhất trước đây cũng đang tìm cách thay đổi.
“Chị Tô, em định ba nhà máy, nhà máy dệt số hai của thành phố, nhà máy hiện đang cải tiến máy dệt bông, nghe nói cuối năm ngoái đã xin mười vạn để mua máy móc nước ngoài.”