Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 812

Cập nhật lúc: 2025-01-08 19:43:41
Lượt xem: 22

Vài ngày sau, nhà lại có cá, lần này Tô Kiến Cường đã chuẩn bị trước, đợi con cá trên tay cắn câu rồi mới để cháu gái cầm, nửa phút sau thì nói con bé câu được cá.

Sao Sao vừa kinh vừa mừng, kéo cần câu thật mạnh, cuối cùng với sự giúp đỡ của ông ngoại, con bé đã kéo cần câu lên, trên đó có móc một con cá chép to.

Tô Nhân dùng cá chép nấu canh, mùa đông mà được uống một bát canh cá màu trắng sữa thì thật thoải mái.

Từ đó, Sao Sao thực sự thích câu cá nhưng trời quá lạnh, người lớn trong nhà đều không cho con bé ra hồ, hứa đợi trời ấm hơn sẽ đi.

Sao Sao đếm từng ngón tay, đợi mãi đợi mãi, đợi đến hết Tết, cuối cùng cũng đến mùa xuân.

Đầu xuân đến, mọi người cởi bỏ chiếc áo bông dày, đi lại nhẹ nhàng như chim én.

TBC

Cố Thừa An còn mang về một thứ hay ho.

Sao Sao nhìn chằm chằm vào thứ đen sì hình vuông trong tay bố, chắc chắn không phải đồ ăn.

Vì nó sờ vào cứng ngắc, còn hơi lạnh.

“Đây là điện thoại di động, có thể mang theo người, ai gọi điện đến cũng biết.”

Hai năm nay, điện thoại di động bắt đầu xuất hiện ở một số thành phố lớn, trở thành biểu tượng của địa vị và đẳng cấp, chủ yếu là giá quá đắt lại còn khó mua, phần lớn mọi người nghe giá xong đều chùn bước.

Tô Nhân đã nghe nói về thứ này, trước đây có đồng nghiệp ở tổ khác từng đưa tin về món đồ này nhưng cô chưa từng thấy tận mắt, cũng không biết dùng thế nào, nghe Cố Thừa An nói vậy, cô vội dùng điện thoại nhà thử xem sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-812.html.]

Sao Sao cũng tò mò, xung phong giúp mẹ xoay số, nghe bố đọc số, con bé sẽ xoay vòng quay số.

Mười mấy phút sau, thứ đen sì kia thực sự sáng lên!

Cố Thừa An đưa điện thoại di động cho vợ xem, trên màn hình hẹp hình chữ nhật phát ra ánh sáng vàng lục, hiển thị thời gian chính xác đến từng ngày tháng năm giờ phút, có người gọi đến, xin gọi lại.

“Anh lấy trước một cái, tháng sau có thể lấy thêm một cái nữa, đến lúc đó em cũng mang theo.” Thứ này rất có lợi cho anh trong việc làm ăn, bình thường liên lạc cũng tiện.

Tô Nhân thấy thích, có thể mang điện thoại theo người quả là quá tiện, ít nhất khi có người tìm mình cũng có thể biết được, sau đó tìm bưu điện gọi lại là xong.

“Một cái bao nhiêu tiền?”

“Hai nghìn hai.”

“Oa!” Sao Sao đang học những con số đơn giản gần đây, bé che miệng lại, nhiều hơn tiền lì xì của mình rất nhiều!

Sau Tết, bé nhờ mẹ đếm số tiền lì xì mình nhận được trong những năm qua, tổng cộng là một trăm tám mươi lăm đồng ba hào. Sao Sao biết đây là rất nhiều tiền rồi!

Bé nhìn bố, cảm thấy bố mới thực sự là người nhiều tiền!

Hôm sau, khi chơi với các bạn nhỏ, bé liền kể chuyện này với Đại Trụ: “Bố em có rất nhiều tiền, tiền lì xì của bố nhiều lắm! Nhiều hơn cả em!”

Đại Trụ ngạc nhiên: “Bố em lớn thế rồi mà vẫn còn nhận tiền lì xì à?”

Sao Sao gật đầu: “Đúng thế, nếu không thì sao bố em lại có nhiều tiền thế được?”

Loading...