Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 861

Cập nhật lúc: 2025-01-10 01:00:37
Lượt xem: 11

Trên máy bay có không ít người lần đầu tiên đi máy bay, không tránh khỏi có chút phấn khích, tiếng nói chuyện rì rầm không dứt bên tai.

Bay được khoảng một tiếng, tiếp viên đẩy xe đẩy đến trước mặt hành khách để phát đồ ăn, sô cô la, rượu, kẹo sữa, vịt quay… trong đó thứ hấp dẫn nhất chính là Mao Đài.

Không ít đồng chí trước đây đã từng nghe nói đến chuyện uống Mao Đài trên máy bay, từ lâu đã mong mỏi, bây giờ càng nóng lòng muốn được hưởng thụ một lần.

TBC

Đồng nghiệp của Tô Nhân ở tòa soạn từng đưa tin về dịch vụ trên máy bay, nói là rất tuyệt, cô cũng đã nghe nói từ lâu nhưng tận mắt nhìn thấy quả thực rất kinh ngạc.

Tiếp viên tóc ngắn uốn xoăn, trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp dịu dàng, sẽ ân cần hỏi từng hành khách muốn ăn gì, đồ uống bia rượu đồ ăn vặt đủ cả, nếu muốn uống Mao Đài đắt tiền, sẽ đích thân rót một ly cho bạn.

Vài năm trước, Mao Đài hợp tác với công ty hàng không, từ đó uống Mao Đài trên máy bay trở thành truyền kỳ. Lúc đầu, đi máy bay sẽ được tặng một chai Mao Đài, sau này biến thành rót rượu cho hành khách trên máy bay.

Cố Thừa An cũng giống như những hành khách khác, gọi một ly Mao Đài, khẽ nhấp một ngụm, đây là trải nghiệm mới lạ, dù sao không phải ai cũng có thể được uống Mao Đài trên máy bay, anh hỏi vợ: “Có muốn uống một ngụm không?”

Tô Nhân lắc đầu, cô không thèm rượu trắng.

“Bố, con uống!” Sao Sao kích động lắc lắc b.í.m tóc hai bên, nhìn thấy trên máy bay rất nhiều chú bác cô dì đều uống, trông có vẻ rất vui, con bé cũng muốn uống một ngụm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-861.html.]

Cố Thừa An uống cạn ly Mao Đài nhỏ trong tay, nhìn đứa con gái vừa nhỏ vừa tinh quái: “Con nít không được uống, uống Coca của con đi.”

Sao Sao bĩu môi, chỉ có thể cầm một lon Coca uống một ngụm, ăn kẹo sữa, lại ngóng trông chờ cô tiếp viên phát cho hai miếng vịt quay, lại ăn một viên sôcôla, tóm lại, cái miệng nhỏ của con bé không ngừng nghỉ.

Hơn năm tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Thâm Quyến, hành khách lần lượt rời khỏi máy bay, những người được hưởng dịch vụ cao cấp đều phấn khích, không ngừng nói về trải nghiệm ngồi máy bay quý giá vừa rồi.

Cố Thừa An xách rương mây đựng hành lý, Tô Nhân bế Sao Sao đi ra khỏi sân bay, không khỏi cảm thán:

“Bởi vậy đồng nghiệp của chúng em trước đây khi đưa tin đã được trải nghiệm một lần ngồi máy bay lại phấn khích như vậy, nói ngồi máy bay một lần có thể khoe khoang cả năm, quả thực khác biệt.”

Vừa rồi tiếp viên còn đọc báo cho mọi người trên máy bay, nhiệt tình giao lưu, rót Mao Đài bất cứ lúc nào, phát đồ ăn, nói ra ngoài quả thực khiến người ta ngưỡng mộ.

“Dù sao một người cũng mất gần hai trăm tệ, không giống nhau là đúng.” Cố Thừa An ôm vợ, một nhà ba người cuối cùng cũng đến được Thâm Thị.

Không có sự mệt mỏi khi ngồi tàu hỏa xanh mấy ngày, lại vào ở khách sạn năm sao mới xây dựng trước năm ngoái của Thâm Thị, Tô Nhân chỉ cảm thấy sảng khoái.

“Thâm Thị phát triển nhanh quá rồi.” Cô nhớ trước đây Thâm Thị chỉ là một làng chài nhỏ, bây giờ nhìn ra ngoài cửa sổ khách sạn mười sáu tầng, chỉ thấy các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, đâu còn bóng dáng của làng chài nhỏ cũ nát.

Loading...