Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 871
Cập nhật lúc: 2025-01-10 01:00:53
Lượt xem: 18
Cổ Tuấn Vĩ nghỉ hưu, vị trí tổ trưởng tổ kinh tế bỏ trống, tổng biên tập bàn bạc với một số tổ trưởng, trước tiên để người cũ của tổ kinh tế lên thay, sau đó sẽ thảo luận về vấn đề cải cách tòa soạn báo.
Dù có xảy ra chuyện nhưng không khí Tết vẫn nồng đậm, mọi người nhìn thấy phố phường rộn ràng, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
TBC
Cố Thừa An nghe Tô Nhân kể lại lời của Hà Quốc Cường, cũng thấy có lý, người ta sợ nhất là gặp phải chó cùng rứt giậu, sau đó một thời gian anh đều đưa đón cô đi làm nhưng đám người Cao Tường vẫn không xuất hiện.
“Thấy chưa, em nói mà có sao đâu.” Tô Nhân ngồi ở yên sau xe đạp của Cố Thừa An, một tay ôm lấy eo anh.
“Vẫn nên cẩn thận, kẻ tiểu nhân khó phòng nhất.”
Hai vợ chồng ra khỏi nhà từ sáng sớm, hôm qua Sao Sao đã được đón đến khu nhà ở của quân khu ở chơi vài ngày, Tô Kiến Cường dọn dẹp nhà cửa xong cũng mang theo đồ câu cá chuẩn bị đi giải trí.
Bầu trời xám xịt chỉ có chút ánh sáng le lói, mùa đông ở Bắc Kinh vẫn luôn như vậy, hơn bảy giờ rồi mà vẫn chưa thấy sáng hẳn. Lúc này trong ngõ cũng chẳng có mấy người, Tô Kiến Cường đi ngược chiều gặp ba người đàn ông trẻ tuổi, trông như đám cỏ dại, tóc tai rũ rượi, áo khoác quân đội mở rộng, đi lại vênh váo, trông thật đểu cáng.
Hai bên lướt qua nhau, chỉ nghe thấy mấy người lẩm bẩm một câu: “Đến dò trước đã, nghe nói chồng cô ta không đơn giản, phải tránh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-871.html.]
Tô Kiến Cường đi được mấy mét vẫn thấy không ổn, nhanh chân đi đến bên tường thò đầu ra, khom lưng nhìn, thấy mấy người kia đúng là dừng lại trước cửa tứ hợp viện nhà mình, còn xác nhận lại số nhà, liên tưởng đến câu nói trước đó của bọn họ, ánh mắt ông đột nhiên trở nên sắc bén.
Đến trưa hôm đó, ở góc Ngõ Mũi có ba người đàn ông bị trùm bao tải nằm la hét kêu cứu. Người già trẻ em đi dạo gần đó nghe thấy động tĩnh, mở bao tải thả họ ra, thấy mấy tên côn đồ mặt mũi bầm dập đang chửi bới: “Thằng rùa nào dám chơi xấu bọn tao!”
Nhìn bộ dạng đó là biết không nên trêu chọc, người già trẻ em trong ngõ đều tản ra.
Cao Tường biết tin những người được cử đi dọa Tô Nhân bị người ta đánh cho một trận rồi về, tức đến nỗi không biết trút giận vào đâu.
“Toàn là lũ vô dụng!” Hắn tức giận nhìn Tiền Khôn: “Mày tìm mấy tên côn đồ lợi hại hơn đến đó, một con đàn bà, không dọa nó một trận thì sao nguôi được cơn tức trong lòng tao!”
“Tổ trưởng nhưng chồng cô ta là Cố Thừa An, gia đình họ... còn cái nhà máy kia cũng không phải dạng vừa đâu.” Tiền Khôn không khỏi lo lắng.
“Tao có bảo chúng mày làm gì đâu, một con đàn bà gặp mấy tên côn đồ bị dọa một trận, trút giận là được, chúng nó còn có thể đào ba thước đất ở cả Bắc Kinh để tìm người ra à?”
Nhưng mà, ngày hôm sau, Tiền Khôn chạy đến báo cáo trong tình trạng hốt hoảng: “Tổ trưởng, tôi đã tìm mấy tên côn đồ lợi hại, kết quả không lâu sau lại bị người ta đánh cho một trận rồi về, bị trùm bao tải, không nhìn rõ là ai, ra tay rất tàn nhẫn, không thấy thương tích nhưng đều bị thương ở khớp, nghe tên côn đồ Tống Đại nói, chắc chắn là đụng phải cao thủ rồi!”