Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 902
Cập nhật lúc: 2025-01-10 01:02:11
Lượt xem: 25
Ngồi ở bàn làm việc của giám đốc nhà máy, Cố Thừa An mặc áo sơ mi trắng đang duyệt văn bản, cánh tay màu lúa mạch lộ ra ở phần tay áo xắn lên, ẩn hiện gân xanh.
Anh nhận ra ánh mắt của Tô Nhân, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô đang ngẩn người nhìn mình, anh nhướng mày trêu cô.
“Ít tự luyến thôi.” Tô Nhân liếc anh một cái, lại cảnh cáo anh: “Bây giờ em là phóng viên của Nhật báo Bắc Kinh, anh đừng nói mấy lời vô nghĩa với em.”
Cố Thừa An: “...”
Được rồi, không trêu chọc vợ khi đang làm việc... Không đúng, là không trêu chọc được.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tô Nhân cũng quyết định bối cảnh cho bức ảnh khổ lớn.
TBC
--
Một tuần sau, Nhật báo Bắc Kinh đăng tải bài phỏng vấn chuyên đề về nhân vật mới, càng hiếm khi dành một diện tích lớn như vậy để tập trung vào một ông chủ doanh nghiệp tư nhân.
Đầu tiên đập vào mắt chính là bức ảnh của Cố Thừa An.
Trong nhà máy sản xuất với bối cảnh phức tạp, giám đốc Cố mặc áo sơ mi trắng đang hơi cúi người, tay trái đặt trên chiếc tivi màu mới ra lò, tay phải chỉ vào màn hình tivi nói gì đó với người bên cạnh.
Một ống kính chụp xuống, Cố Thừa An chỉ để lộ nửa khuôn mặt nghiêng, sống mũi cao thẳng như đỉnh núi cao vút, nâng đỡ đôi mắt sáng và hàng lông mày rậm.
Còn trên màn hình mà anh chỉ vào, logo thương hiệu Ân Nhạc ở mặt trước tivi và hình ảnh màu sắc đặc biệt nổi bật.
Dưới tiêu đề to đùng, có dòng chữ Phóng viên/Tô Nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-902.html.]
Sao Sao cầm tờ báo chăm chú xem, cô bé phát hiện bố mình xuất hiện trên báo, kinh ngạc đến nỗi trố cả mắt.
“Bà ơi, là bố!” Nghỉ hè rồi, cô bé đến khu nhà ở của quân đội chơi một thời gian, Tiền Tĩnh Phương đã nghỉ hưu ở nhà máy, ngày nào cũng đưa cháu đi chơi, không biết mệt.
“Là Thừa An!” Tiền Tĩnh Phương nhìn bài báo chuyên đề về con trai mình đăng trên báo, không khỏi cảm khái muôn vàn, đặc biệt là trên đó còn viết không ít khó khăn mà bà chưa từng nghe con trai kể, nghĩ đến đứa trẻ này lúc nào cũng chỉ báo tin vui không báo tin buồn, trong lòng bà càng thấy chua xót.
Con dâu viết bài báo cáo về con trai, dù sao thì Tiền Tĩnh Phương vẫn thấy an ủi.
Khi trò chuyện với mấy chị em gái trong khu nhà ở, bà lại nổi hứng, cứ nhịn không được muốn khen ngợi vài câu.
Ai trong khu nhà ở mà không biết con trai nhà họ Cố có tiền đồ, tuy rằng không đi theo con đường của bố vào quân đội lập nghiệp nhưng ở nơi khác cũng đã gây dựng được sự nghiệp.
Trong nhà có đủ các loại đồ gia dụng lớn, đồ tốt gì cũng có.
Mỗi lần cháu gái nhà họ Cố đến, nhìn quần áo trên người là biết vừa đẹp vừa thời trang, rất nhiều thứ ở trong cửa hàng bách hóa cũng không có.
Sao Sao nghe các bà khác khen bố với bà, cứ một câu lại một câu - Nhà cô Tiểu Cố đúng là có tiền đồ, từ nhỏ đã thông minh, lúc đó tôi đã thấy nó không tầm thường rồi…cô bé cũng lẩm bẩm theo mấy câu.
Ngay cả ông cụ Cố và Cố Khang Thành khi nhìn thấy báo, những người nghiêm túc nhất ngày thường cũng nhìn Cố Thừa An bằng ánh mắt khen ngợi.
“Có vợ có con rồi, cũng biết gánh vác trách nhiệm của đàn ông nhưng đạt được chút thành tích cũng không được kiêu ngạo tự mãn.”
Cố Khang Thành là người cẩn thận, cũng không nói ra lời khen ngợi con cái: “Vẫn phải vững vàng từng bước, đừng quá tự mãn.”
“Con biết mà bố.” Cố Thừa An cũng không còn là cậu nhóc bồng bột ngày nào, không hợp ý là cãi nhau với bố, bây giờ anh ở đâu cũng toát lên vẻ điềm đạm: “Bố yên tâm, sau này cứ an tâm nghỉ hưu hưởng tuổi già.”
“Thằng nhóc này...” Cố Khang Thành tham gia quân ngũ nhiều năm cũng đến lúc nhường đường cho cải cách quân đội, đổi dòng m.á.u trẻ, tương lai dù sao cũng là của người trẻ.