Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 930

Cập nhật lúc: 2025-01-10 20:16:20
Lượt xem: 15

“Đây là làm gì thế?” Anh đặt chân giò hầm, tai heo hầm lên bàn, định thêm món cho bữa tối, tiện miệng hỏi vợ.

Tô Nhân đang giúp bố bưng đồ ăn, nghe vậy cũng hết giận, ai mà ngờ được Sao Sao lại cực đoan như vậy, sợ mình trở thành bốn mắt, lập tức chạy theo mẹ hỏi làm sao để mắt sáng hơn.

Tô Nhân bảo cô bé thường xuyên nhìn nhiều vào màu xanh lá cây, đặc biệt là hoa cỏ lá cây các thứ.

Ban đầu là bảo cô bé nhìn xa, đứa trẻ này lại chạy xuống lầu tàn sát cây cối, hái mấy chiếc lá xanh về, cứ nhìn chằm chằm, nghĩ mãi rồi còn rửa sạch dán lên mắt, thấy như vậy hiệu quả tốt nhất.

Cố Thừa An bị chọc cười mấy tiếng, con gái nhà mình sao lại buồn cười thế này!

Tháng 9 vào học, sau giờ học Sao Sao còn dẫn các bạn cùng lớp xem lá cây, quyết tâm để cả lớp không ai trở thành bốn mắt.

Vì vậy, trong giờ sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nhiệm đã khen ngợi bạn nhỏ Cố Tinh Thần rất nhiều, khen cô bé tuổi còn nhỏ đã có suy nghĩ, đoàn kết các bạn cùng nhau bảo vệ mắt.

Hôm đó, Sao Sao về nhà…

——

Người tràn đầy năng lượng nhất trong nhà lại đi học, Tô Nhân và Cố Thừa An thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn sự tồn tại của trường học cho các bậc phụ huynh có thêm cơ hội thở dốc.

Hai vợ chồng chọn một ngày tan làm sớm đi xem phim, còn ăn tối ở nhà hàng rồi mới về nhà.

Sao Sao đã rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ sớm đoán được bố mẹ lại đi ăn vụng, rất không hài lòng: “Bố, bố và mẹ lại giấu con đi ăn đồ ngon.”

Nói xong lại thấy lời này không đúng lắm, bèn thêm một câu: “Còn giấu cả ông ngoại, ông bà nội, ông bà cố.”

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô bé lại bổ sung: “Còn giấu cả anh họ nữa.”

Cố Thừa An: “...”

Đang chơi trò chuột báo cáo mèo ở đây à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-930.html.]

“Không ngon đâu, đồ bên ngoài làm sao ngon bằng đồ nhà mình.”

Cố Thừa An dỗ dành con gái mấy câu, thấy cô bé chỉ có thể chấp nhận tức giận đi ngủ, mới ra khỏi phòng.

“Sao Sao càng ngày càng khó lừa rồi.” Anh than thở với vợ.

“Mới học lớp 3 thôi, đợi đến cấp hai, cấp ba, có khi anh còn nói không lại con bé.”

Cấp hai cấp ba, nghĩ đến còn hơi xa.

Đầu tháng 9, Bắc Kinh chuyển từ mùa hè sang mùa thu, gió lạnh thổi qua, có chút tiêu điều.

Tô Nhân mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đeo một chiếc ba lô màu đen, cùng cô con gái cũng mặc áo khoác gió màu đen vẫy tay: “Chào tạm biệt mẹ.”

“Tạm biệt con.”

Hai mẹ con mặc đồ đôi, cùng kiểu cùng màu nhưng khác cỡ, trông rất bắt mắt.

TBC

Hôm nay Sao Sao được bố không có lịch làm việc đưa đến trường, còn Tô Nhân thì đến tòa soạn làm việc.

Vừa đến tòa soạn, Dương Hữu Huệ đã tinh mắt nhìn thấy cô, vội kéo cô vào góc thì thầm: “Nghe nói chưa?”

“Nghe nói gì cơ?”

“Tòa soạn của chúng ta sắp cải tổ rồi.”

“Lại cải tổ à?” Tô Nhân ngạc nhiên nhưng sau đó lại thấy hợp tình hợp lý, tòa soạn đã trải qua mấy chục năm, trước đây là tuân thủ quy củ, bây giờ là thuận theo sự phát triển của thời đại.

Xã hội thay đổi nhanh chóng, báo chí cũng phải điều chỉnh cho phù hợp, không thể bảo thủ cố chấp.

“Sao chị biết vậy?” Cô còn chưa nghe được tin tức chính xác.

Loading...