Bọn họ lại chat linh tinh thêm vài câu nữa thì kết thúc, Lâm Nhan bỏ mặt nạ ra định đi ngủ thì lại có chuông điện thoại.
Cô nhìn một cái mà ngán ngẩm, thở dài nhấc máy, "Cái người này đêm hôm rồi không ngủ được cũng đừng làm chậm trễ việc tôi ngủ sớm* dưỡng nhan chứ!"
*Ngủ sớm: beauty - sleep (hay còn gọi là giấc ngủ trước nửa đêm) là giấc ngủ từ 22h00 - 2h00, cũng là khoảng thời gian trao đổi chất nhiều nhất, điều chỉnh trong cơ thể tốt nhất, quan trọng với sắc đẹp của con người, đặc biệt là phụ nữ cho nên nhất định phải quý trọng thời gian này, không nên thức đêm. (Mặc dù tui đang thức đêm viết mấy dòng này, nên nhớ iu thương tụi tui nhiều nhiều nha. Iuuu)
"Chat với người đàn ông khác thì có thời gian, nhận điện thoại của anh thì lại cản trở giấc ngủ sớm của em hả?" Giọng Tạ Phong Trần có vài phần lên án.
Cô vừa định hỏi sao anh lại biết, lập tức nghĩ đến cái gì đó, nghiến răng, "Đồ phản bội Tần Nhược Phong."
"Biết rõ nó phản bội rồi thì sau này chú ý một chút." Tạ Phong Trần không hề nể mặt mà bán đứng cháu trai của mình.
Lâm Nhân im lặng, nhếch môi, "... Anh đúng là bán đồng đội quá dễ dàng, nói nhanh đi, lại có chuyện gì."
"Nghe nói hôm nay Lâm Sanh dẫn Hàn Hữu Niên cùng tham gia gameshow của em, sợ tâm trạng em không tốt nên với tư cách người theo đuổi em, anh cố ý gọi điện đến quan tâm." Tạ Phong Trần nói đều đều, giọng điệu tự nhiên tựa như đang tán gẫu về chuyện lông gà vỏ tỏi thường ngày.
Lâm Nhan kinh ngạc nhướng mày, "Ồ, thì ra là anh đang theo đuổi tôi à!"
"Theo đuổi lâu như vậy, giờ em mới biết sao?" Giọng anh có chút bất đắc dĩ, cũng không biết người phụ nữ này cố ý giả ngu hay quá chậm chạp nữa.
"Chậc, tôi thấy anh vẫn luôn chơi xấu đùa giỡn lưu manh chứ có giống dáng vẻ đang nghiêm túc theo đuổi tôi đâu, tôi còn tưởng anh đang trêu tôi nữa kìa." Lâm Nhan đỡ trán, cảm thấy hơi buồn cười, nhưng đúng là lần này Tạ Phong Trần nhắm trúng rồi, tâm trạng cô thật sự không tốt, cho nên hiếm khi sẵn lòng nói nhiều thêm vài câu.
"Vậy em cảm thấy theo đuổi thế nào mới được coi là nghiêm túc?" Tạ Phong Trần cảm thấy n.g.ự.c bị đ.â.m mạnh một cái, tình cảm anh hao hết nơ-ron đuổi theo mấy thành phố, tạo ra đủ các thể loại cơ hội cho hai người ở chung, ở trong mắt cô lại là một tên lưu manh.
Người phụ nữ này có phải thiếu gân hay không chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-185.html.]
Có điều anh cũng chưa từng theo đuổi ai, không biết lấy lòng phụ nữ thế nào, cũng chỉ dùng cách mà mình cho là tốt với cô để theo đuổi, hóa ra nhiệt tình không dùng đúng chỗ, quá qua loa rồi.
"Với mấy anh chàng tổng giám đốc bá đạo như các anh, dù gì cũng phải hào phóng mà ném nhiều tiền vào, lấy thẻ đen không giới hạn mua, mua, mua, tất cả trang sức châu báu, xe xịn, biệt thự, hoa tươi rượu ngon không trùng lặp mà tới chứ! Nếu không được như thế thì phải hóa thân thành bạn trai nhị thập tứ hiếu gọi một cái là đến ấy! Tạ tiên sinh, kỹ thuật trêu chọc các em gái của anh kiểu mồm mép bíp bíp chíp bông thế này đã lỗi thời từ lâu rồi!" Lâm Nhan cười ha hả, chửi bậy không chút lịch sự hay khách sáo.
"Thì ra em thích như vậy." Tạ Phong Trần cảm thán, nhìn ánh trăng ảm đạm thông qua cửa sổ xe, chỉ cảm thấy như thể cuối cùng cũng tìm được phương hướng, "Vậy giờ em xuống lầu, ra ngoài đi."
Lâm Nhan sửng sốt, không hiểu rõ anh có ý gì, "Hả?"
"Không phải em nói gọi một cái là đến sao? Bạn trai nhị thập tứ hiếu của em đã ship đến rồi, mời ký nhận!" Tạ Phong Trần khẽ cười một tiếng, giọng nói giữa đêm trong gió vô cùng dịu dàng.
Lâm Nhan nhìn xuống ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến Hải Thành cách miền núi nhỏ xa xôi cả nghìn dặm, hoàn toàn không tin, "Lừa người không phải thói quen tốt đâu, anh vẫn nên tắm rửa sớm rồi ngủ đi!"
Tổng giám đốc Tạ ngày ngày kiếm bạc tỷ, mấy lần trước đến Nam Giang hay tới thị trấn nhỏ đều là vì công việc, cô biết gameshow lần này anh có đầu tư, nhưng giờ đã hơn nửa đêm rồi, làm sao anh có thể đột nhiên xuất hiện được.
"Lâm Nhan, em không dám ra, là sợ thực sự thấy anh sẽ yêu anh, hay là sợ không thấy anh tới sẽ thất vọng thế?" Giọng anh trầm thấp kèm theo sự hấp dẫn không nói nên lời, tựa như muốn dẫn dắt cô để chứng minh thứ gì đó.
Ngực Lâm Nhan nghẹn lại, chợt có phần thấp thỏm không yên, "Sao anh có thể ở nơi này được, tôi vừa mới nói linh tinh thôi mà, anh lại còn c.h.é.m gió."
"Có ở đây hay không, chẳng phải em ra xem sẽ biết sao?" Tạ Phong Trần tiếp tục dụ dỗ cô.
"Nếu không ở đây thì sao?" Lâm Nhan hỏi.
"Anh đang lừa em."
"Nếu như ở đây!" Cô hỏi tiếp.
"Anh rất nhớ em."