Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-04-05 12:08:51
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Nhan cảm thấy nhịp tim giống như đập chậm lại một nhịp, cô không biết có phải ảo giác không, dường như bỗng có chút chờ mong, thậm chí là hưng phấn, muốn đi xem liệu người trong điện thoại này rốt cuộc có ở đây hay không.

 

Đêm nay, bởi vì Lâm Sanh làm cô bực bội, đi ra ngoài một chuyến chỉ mất vài phút, coi như là thả lỏng giải sầu cũng được.

 

Cô nói vậy để thuyết phục chính mình, nhưng trong m.á.u lại kích động hoàn toàn không kìm nén được.

 

"Lâm Nhan, anh chờ em." Người đàn ông nói trong điện thoại không khác gì nói lời thề.

 

Lâm Nhan không thể làm thinh được, cô cũng không phải loại người lề mà lề mề, nếu đã muốn đi thì đi xem một chút là được, dù sao kể cả anh không ở đây cô cũng chẳng mất miếng thịt nào.

 

"Tạ Phong Trần, nếu anh lừa gạt tôi, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi." Lâm Nhan nói ra lời độc ác, thay quần áo dài xong thì đi thẳng xuống lầu.

 

Gặp được nhân viên công tác hỏi thăm, cô tìm tạm cái cớ, "Trong phòng hơi khó chịu, không ngủ được, tôi ra ngoài đi dạo lung tung một chút."

 

Gió đêm mùa thu vẫn mát như vậy, dù Lâm Nhan đã mặc áo dài tay vẫn cảm thấy hơi se lạnh. Khi cô ra khỏi rừng trúc, đứng trên đường lớn của thôn làng ngắm nhìn ánh trăng trơ trọi, thấy mặt đường không một bóng người, lập tức cảm giác mình đúng là nửa đêm nửa hôm còn làm chuyện ngu ngốc, lại thật sự chạy ra xem thử, nhỏ giọng mắng một câu: "Đồ lừa đảo".

 

"Mắng ai đó?" Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên ở sau lưng, Lâm Nhan bị dọa giật mình, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, đã bị một bàn tay lớn giữ chặt.

 

Ánh trăng mờ tối, Lâm Nhan ngẩng đầu trừng mắt nhìn, xác nhận được người đàn ông đúng là tồn tại một cách chân thật. Tuy chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt mơ hồ không rõ của anh, nhưng người này cao hơn cô một cái đầu, dù là trong đêm tối cũng khó giấu được hơi thở cao quý, kiêu ngạo, không chỗ nào giống với người thường, giọng nói lại quen thuộc, không phải tên đàn ông thối trong điện thoại thì là ai nữa.

 

Có điều cô bị dọa đến mức nghĩ lại vẫn còn rùng mình, không nhịn được trừng mắt liếc anh, trách móc, "Dọa c.h.ế.t người không đền mạng à! Anh đến cũng không thấy tiếng động nào."

 

"Muốn cho em bất ngờ." Tạ Phong Trần rũ mắt xuống nhìn tay hai người nắm chặt, thấy Lâm Nhan không tránh né, môi mỏng hơi nhếch lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-186.html.]

 

"Có mà sợ hãi thì có. Sao anh lại ở đây thật? Đi một mình sao? Xe anh đâu rồi?" Lâm Nhan liếc mắt thấy Tạ cẩu thật sự đứng trước mặt mình, đúng là có chút bất ngờ.

 

"Nhiều câu hỏi như vậy, anh trả lời cái nào được? Đi dạo một chút nhé!" Hiếm khi Lâm Nhan không đối chọi gay gắt với anh, anh mới không nhịn được đi dạo cùng cô bên cạnh rừng trúc làm mồi cho muỗi.

 

Lâm Nhan cảm thấy đêm nay tên đàn ông c.h.ế.t tiệt này vô cùng dịu dàng, dịu dàng như ánh trăng vậy, bỗng dưng cô cũng không nói nên lời từ chối, gật đầu, sải bước chân, lại bị lực cản lại, lúc này mới ý thức được cô với anh lại đang trong trạng thái nắm tay nhau.

 

Cô lập tức cảm thấy hai má nóng lên, trái tim đập thình thịch chỉ chực nhảy ra ngoài, cô vô thức cử động muốn giằng ra, lại phát hiện càng giãy người đàn ông càng cầm chặt, "Đừng quậy nữa."

 

"Lại đùa giỡn lưu manh!" Lâm Nhan mím môi, cũng không giãy giụa nữa. Nghĩ đến trời tối om thế này, người trên đường ngoại trừ xe của tổ chương trình đỗ lại cũng chẳng có ai, có lẽ sẽ không có ai thấy được.

 

"Anh chỉ muốn nắm tay thôi." Người đàn ông không đồng ý mà phản bác, ngón tay giật giật, những ngón tay dài len vào kẽ tay, mười ngón đan chặt, lúc này mới cảm thấy hài lòng.

 

Ngón tay người đàn ông giữ thật chặt, Lâm Nhan cảm giác ngón tay bị ép đến đau đớn, có điều không hiểu sao tim lại đập loạn, có cảm giác khác thường, căng thẳng nhưng không khó chịu, cũng không muốn tránh ra, nhưng miệng cô lại không tha cho người ta, "Anh đã hỏi đâu, tôi đã đồng ý rồi sao? Vừa gặp đã nắm chặt tay, anh thật là tùy tiện."

 

"Vậy chúng ta nắm tay nhau được không?" Tạ Phong Trần cảm thấy người phụ nữ bên cạnh mình giờ phút này tựa như cô gái nhỏ không được tự nhiên, cười hỏi.

 

"Không được." Lâm Nhan bị chặn họng, tức giận nói.

 

"Vậy không được, hỏi em cũng không đồng ý, còn không bằng anh trực tiếp nắm luôn, dù sao anh cũng cứ nắm không buông." Giọng anh bất đắc dĩ, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo hay lạnh lùng như ngày thường.

 

Tác giả: A a a… Ta bị thồn đường đến quên cả thời gian, haiz!

 

Tạ cẩu giỏi trêu chọc quá rồi, cuối cùng cũng thành công nắm tay người đẹp! Chúc mừng! Chúc mừng!

Loading...