"Xì! Tầm nhìn của em nông cạn vậy à?" Lâm Nhan cạn lời trợn trắng mắt, rất không đồng ý.
"Em có thể nhìn trúng anh thì làm sao nông cạn được, nhưng mà xã hội này bây giờ, lòng người rất đáng sợ, anh lo lắng em sẽ đυ.ng phải người không tốt, bị bắt nạt phải chịu uất ức." Tạ Phong Trần lập tức sửa đúng.
"Em đâu có ngốc như vậy đâu, anh cũng đừng giống như một ông bố già suốt ngày quan tâm cái này, lo lắng cái kia."
"Anh cũng không dám, bây giờ em đã tìm được bố ruột của em rồi, anh nào dám tranh công." Tạ Phong Trần.
"Anh cố ý trêu đùa em à? Tạ Phong Trần."
*
Buổi thử vai chiều hôm nay, bông tuyết tung bay đầy trên bầu trời, Tạ Phong Trần ở lại khách sạn họp qua video, Lâm Nhan trang bị vũ trang hạng nặng tự mình đi tham gia thử vai, vừa đến trường quay đã thấy Sở Mộ Trầm ở đó rồi.
Bộ phim truyền hình lần này Sở Mộ Trầm tham gia - "Đằng sau bức màn" là một bộ phim đô thị trinh thám - kinh dị, nhân vật Lâm Nhan thử vai là một đồng nghiệp của nam chính - Đường Đường, bình thường là một cô bé tham ăn, say mê hóng drama và theo đuổi thần tượng, nhưng lúc làm việc lại là một cao thủ máy tính có IQ cao, là một người được cưng chiều nhất trong đội cảnh sát hình sự.
Hình tượng của vai diễn này khá được mọi người yêu mến, hoàn toàn không cài mìn, kỹ thuật diễn của Lâm Nhan có thể diễn trọn vẹn được, kết quả thử vai cũng hài lòng như trong dự kiến.
Dù sao thì Lâm Nhan không chỉ là diễn viên được Sở Mộ Trầm mạnh mẽ đề cử mà giá trị và kỹ thuật diễn của bản thân cô cũng không hề tệ, còn tự có độ hot và lưu lượng, thù lao đóng phim nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, đạo diễn đương nhiên sẽ đồng ý cho Lâm Nhan một cơ hội rồi.
Thử vai xong, Sở Mộ Trầm và Lâm Nhan cùng nhau rời khỏi. Anh hẹn Lâm Nhan cùng ăn cơm, nói là muốn chúc mừng cô, Lâm Nhan nghĩ Tạ Phong Trần vẫn còn ở trong khách sạn chờ mình nên từ chối, không ngờ còn chưa đi về phía đước được vài bước thì một chiếc xe Audi màu đen đã dừng lại trước mặt hai người.
Cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tràn đầy tươi cười hiền lành của bố Sở, "Các con đã thử vai xong rồi sao? Vừa lúc ta đang gặp khách hàng ở gần đây, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-247.html.]
Khóe môi Sở Mộ Trầm run run, cảm thấy không dám nhìn thẳng, ông già nhà anh nói dối cũng không chuẩn bị bản thảo, người sáng suốt đều biết là cố ý đến đây chờ Lâm Nhan!
Vì con gái mà liều mạng vậy, thật sự không sợ sẽ hoàn toàn phản tác dụng à?
Sở Mộ Trầm cảm thấy rất đau đầu, lại không thể phá sân khấu của bố già nhà mình, anh nhìn về phía Lâm Nhan, chờ cô quyết định.
Lâm Nhan nhìn thoáng qua Sở Mộ Trầm, lại nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của bố Sở, nói thật, trong tình huống này mà từ chối thì đúng là bất lịch sự, nhưng loại nhiệt tình bất ngờ thế này thật sự khiến cho cô không thoải mái, "Thật xin lỗi, buổi tối con có hẹn rồi."
"Có hẹn à? Với bạn bè hay là... mặc kệ là bạn bè thế nào cũng có thể gọi đến cùng nhau ăn, nhiều người thì vui vẻ hơn, đúng lúc ta và Mộ Trầm đều ở đây, mọi người cùng gặp mặt quen biết một chút." Bố Sở tỏ ra rất thức thời, nhưng trong lòng cũng không hề vui vẻ.
Nhất thời Lâm Nhan chỉ cảm thấy xấu hổ, cô còn chưa quyết định sẽ lập tức nhận nhau với bố Sở, nhiệt tình và quen thuộc như vậy thật đúng là khiến người ta khó có thể đỡ được.
Nếu người nhà họ Sở điều tra có tâm, chắc là không khó để tra ra mối quan hệ giữa cô và Tạ Phong Trần đúng không?
"Bố, thanh niên đều có cuộc sống riêng của mình, bố quan tâm nhiều quá rồi. Tối nay con đi ăn cùng với bố nhé!" Sở Mộ Trầm nhìn thấy vẻ từ chối trong đáy mắt Lâm Nhan, mau chóng giải vây giảm bớt sự lúng túng.
Lâm Nhan cười cười, giơ tay chặn một chiếc xe taxi, "Vậy con đi trước nhé."
Nhìn thấy Lâm Nhan ngồi trên xe taxi đột ngột rời đi, bố Sở rất lo lắng, "Nhà mình có xe tại sao lại phải ngồi xe taxi làm gì?"
Sở Mộ Trầm thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Bố, bố nóng vội quá, Lâm Nhan cần thời gian để đón nhận chuyện này, bố luôn luôn tập kích bất thình lình như vậy sẽ khiến Lâm Nhan không thoải mái. Chờ em ấy suy nghĩ kỹ càng không được sao?"
"Chờ chờ chờ, lần nào cũng bắt ta chờ, ta và mẹ con đã chờ hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới tìm được con gái của mình, còn không thể nhận nhau, chuyện này là thế nào?" Bố Sở bất mãn phản bác.