Lâm Nhan bị ép phải nhìn người nào đó, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cười hỏi lại, "Bây giờ và trước kia đều đẹp trai như nhau! Có gì khác đâu anh?"
Ai ngờ cô vừa dứt lời, vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi, lạnh lùng tới dọa người, "Em dám trả lời cho có lệ à."
Tạ Trần Phong giận dỗi muốn chết, anh cố ý mặc quần áo cô mua, cũng choàng khăn quàng cổ giống cô, vậy mà người phụ nữ này không nhìn ra một tí gì, thế mà lúc nãy cô ngắm Hàn Hữu Niên một cách rất nghiêm túc và cẩn thận.
Lâm Nhan cố ý bĩu môi, vừa muốn nói gì đó thì người đàn ông đã không nói lời nào mà dắt cô đi ra ngoài.
Ngoài trời, bông tuyết bay tán loạn, người đàn ông cũng không trò chuyện, chỉ nghiêm mặt lạnh lùng, người cao chân dài nên đi lại rất nhanh, Lâm Nhan thật sự rất tốn sức, cuối cùng ngay lúc Lâm Nhan suýt trượt chân ở một bậc thềm thì cô hất tay anh ra, tức giận tố cáo anh, "Chân dài thì ngon lắm hả? Đi nhanh như vậy, bộ tính đi đầu thai hả?"
Lúc này Tạ Phong Trần mới ý thức bản thân mình chỉ lo tức giận mà đã quên phối hợp với bước chân của Lâm Nhan, nhìn dáng vẻ tức giận thở phì phò của cô, anh nhịn không được mà nở nụ cười, bực bội và ấm ức trong lòng đã tiêu tan trong tích tắc. Anh chủ động nắm tay Lâm Nhan, hạ giọng mình xuống, "Là anh không tốt, không để ý tới việc đó."
Lâm Nhan nhấc tay sang một bên, lườm anh một cái, không cho anh thực hiện được ý đồ, híp mắt nhìn anh, "Nói rõ ràng đi, tôi đã làm gì chọc tới đại thiếu gia ngài rồi hả?"
Vẻ mặt Lâm Nhan thật sự nghiêm túc khiến Tạ Phong Trần cảm thấy mình thật sự có hơi chuyện bé xé ra to, thở dài nói, "Không có gì, là do anh tự giận dỗi bản thân."
Lâm Nhan không tin, "Tạ Phong Trần, em cảm thấy một khi hai chúng ta ở bên nhau thì nên thẳng thắn thành thật với nhau. Nếu như anh không vui thì cứ nói, em sẽ thay đổi, đừng có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, sớm muộn cũng có ngày bùng nổ, tới lúc đó, chỉ sợ có cứu cũng không có ích gì. Có phải anh tức giận em nói chuyện với Hàn Hữu Niên không?"
"Không phải." Tạ Phong Trần lắc đầu, Lâm Nhan nghiêm túc với tình cảm này như thế, trong lòng anh chỉ cảm thấy cảm động ấm áp, làm sao có thể tức giận được nữa.
"Vậy anh ghen em với Hàn Hữu Niên à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-253.html.]
"Không phải."
"Vậy tại sao anh lại nổi điên như vậy?" Lâm Nhan buồn bực nói.
"Em thật sự không phát hiện hôm nay anh có gì khác à? Lâm Nhan, em rất không để tâm đ ến anh, ngay cả Hàn Hữu Niên khác với trước kia em còn nhìn ra được cơ mà." Đột nhiên anh cảm thấy rất ấm ức.
Lâm Nhan chợt bừng tỉnh, lập tức muốn trợn mắt nhìn trời, lúc nãy cô cố ý đùa anh, ai ngờ Tạ cẩu lại cho là thật, còn bực bội tới mức phát hỏa.
"Quả thật em không phát hiện ra, có thể là do anh quá ưu tú nên em có ngửa mặt nhìn lên cũng không nhìn tới anh." Lâm Nhan nén cười nói.
"Không sao, không sao, không thấy thì không thấy, anh cũng không cần em nhìn lên, anh chỉ cần em đứng bên cạnh anh, nói mấy lời bậy bạ vớ vẩn gì đó, đi thôi! Đi ăn tối trước, sau đó anh chơi tuyết với em." Tạ Phong Trần thỏa hiệp, tuy trong lòng có hơi mất mát, nhưng anh không thích Lâm Nhan nói mấy lời kiểu như ngửa mặt lên không nhìn tới anh gì gì đó.
"Chờ một chút, ngày hôm nay đặc biệt như vậy cần phải chụp một tấm hình lưu niệm mới được." Lâm Nhan mở camera điện thoại ra, giơ tay lên cao, cất giọng la to yêu cầu anh khẩn trương phối hợp.
Vì trước đó đã có kinh nghiệm chụp ảnh selfie với cô nên Tạ Phong Trần đã quen tay hay việc từ sớm, các loại kiểu dáng pose cứ như đặt bút thành văn.
Lâm Nhan chụp "tách tách tách" vài tấm thì tính dừng tay lại, người đàn ông kia lại ôm cô không buông, "Chờ xíu, điện thoại của anh cũng cần chụp mấy tấm."
"Chưa thấy đàn ông nào tự luyến như anh vậy." Lâm Nhan nở nụ cười bất đắc dĩ, ngoài miệng nói ghét nhưng hành động vẫn rất phối hợp.
Chụp ảnh với anh xong, Lâm Nhan nhìn ảnh chụp rồi giả vờ như vô ý khen một câu, "Mắt thẩm mỹ của em thật sự rất tốt, anh mặc bộ đồ này siêu siêu đẹp trai, lên hình cũng đẹp hơn bình thường."
"Cuối cùng cũng thấy được." Quả nhiên anh rất hài lòng, cũng thỏa mãn, hừ lạnh một tiếng, trông vô cùng chảnh chó.