Hôm sau, Lâm Nhan vừa tỉnh ngủ đã thấy Tạ Phong Trần và Sở Mộ Trầm ở trong phòng, đồng thời còn có cả bố Sở nữa, ba người đang nói thầm, chẳng biết tranh luận về vấn đề gì. Nhìn thấy Lâm Nhan xuất hiện, ba người lập tức đình chiến, nhao nhao nhìn về phía Lâm Nhan.
"Lâm Nhan, con sao rồi? Nghe nói con bị bệnh, đỡ tý nào chưa?" Bố Sở đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Nhan, giọng nói tràn đầy thân thiết.
Lâm Nhan đột nhiên có hơi mềm lòng, ông ấy đã lớn tuổi như vậy, còn đặc biệt đến thăm cô, thực sự khiến người ta cảm động, "Dạ, không sao đâu, sao bác cũng đến đây vậy ạ?"
"Con bị bệnh tới mức nhập viện, sao bố có thể không tới được. Xin lỗi con, hôm qua anh trai con không nói chuyện con bị bệnh. Sau khi bố biết chuyện thì lập tức qua chỗ con." Trong ánh mắt bố Sở thoáng lộ ra một vẻ áy náy.
"Chỉ là cảm vặt thôi, hôm qua con truyền nước biển cả ngày, tối con uống thuốc, ngủ một giấc đã khỏe hơn rồi. Bác không cần lo lắng, cũng không cần đặc biệt đến thăm con đâu ạ!"
"Bố muốn tới nhìn con một cái, trong lòng bố cũng có thể an tâm hơn chút." Bố Sở không đồng ý mà phản bác, dừng một chút rồi lại mở miệng, "Đều tại anh trai con, mùa đông mà giới thiệu con đi quay phim làm gì, lạnh tới mức bị cảm luôn. Nhìn con này, con gầy hơn rồi, để lát nữa bố hầm canh bồi bổ cho con. Chắc con đói bụng rồi hả? Bố đi làm bữa sáng cho con, con mau đi vệ sinh cá nhân rồi quay lại ăn."
Lâm Nhan nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của bố Sở, cô thật sự không thể tàn nhẫn từ chối. Cô gật đầu, xoay người vào phòng tắm.
Khi quay lại, bố Sở đã bày bữa sáng ở trên bàn trà, nhìn thấy cô, ông lập tức múc thêm một chén canh để trước mặt cô, "Uống một chén canh gà trước, bố cố ý nhờ bạn bè mua gà mái ở nông thôn nên rất bổ cho cơ thể, con uống nhiều một chút."
"Con cảm ơn." Trước mặt Lâm Nhan bốc lên hơi nóng và mùi canh gà ngào ngạt, không biết vì sao mà cô chỉ cảm thấy mắt và mũi cay cay, xúc động đến mức không giải thích được lại còn có hơi muốn khóc, nghẹn ngào nói một tiếng cảm ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-263.html.]
Hai kiếp, cô chưa từng trải nghiệm loại tình thương ấm ấp sâu nặng như núi của bố.
Bố Sở có thân phận như vậy nhưng sáng sớm đã chạy tới Bắc Thành vì con gái của mình, lại còn nấu và đưa tới một phần canh gà ngon như vậy, có lẽ ông thật sự rất yêu con gái mình!
Nếu như cô không xuyên sách, không phải là thế thân của nguyên chủ Lâm Nhan thì tốt rồi. Như thế, cô có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tình thương của người bố này.
Nếu nguyên chủ Lâm Nhan có thể ăn bát canh gà này, không biết cô ấy sẽ hạnh phúc tới cỡ nào. Còn cô là người xuyên đến ngược lại đã chiếm lợi của nguyên chủ.
"Cảm ơn cái gì, mau uống nhanh đi. Những thứ bố làm cho con đều là việc nên làm, may mà ông trời đã cho chúng ta tìm thấy con, có thể có cơ hội yêu thương và đối xử thật tốt với con. Bố biết hai năm qua con rất vất vả, sau này không cần sợ nữa, con đã có bố mẹ và anh trai bảo vệ. Chúng ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ con." Lâm Nhan cảm ơn một tiếng đã khiến đôi mắt của một người kiên cường, cứng rắn như bố Sở đỏ lên, làm cách nào cũng không ngăn được nước mắt chảy xuống.
"Dạ, sau này con cũng muốn được mọi người bảo vệ như vậy." Lâm Nhan múc muỗng canh uống một hớp nhỏ, không nếm được hương vị của nó, chứng kiến một người đàn ông lớn tuổi như bố Sở đã đỏ cả vành mắt, bản thân cô cũng rất muốn khóc.
Thì ra cảm giác có người nhà yêu thương tuyệt vời đến vậy!
Lâm Nhan, nếu cô còn đang ở đây mà có được người nhà yêu thương như vậy, chắc cô sẽ cực kỳ hạnh phúc nhỉ!
Cho dù cô đang ở đâu, tôi hi vọng cô sẽ sống tốt, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho bố mẹ của cô.
"Mộ Trầm, bố thử véo con một cái xem con đau không nhé? Có phải bố đang nằm mơ không con! Có phải Lâm Nhan vừa nói sau này muốn được mọi người bảo vệ không con? Mọi người là "chúng ta" đúng không?" Vẻ mặt bố Sở vô cùng kinh ngạc, không dám tin mà nhìn con trai, giơ tay véo một cái.