Tuy cô biết nhà họ Sở có rất nhiều tiền, thậm chí là thuộc loại siêu cấp nhiều tiền, chẳng những có tiền mà còn có địa vị. Nhưng Lâm Nhan quyết định nhìn nhận người nhà họ Sở không phải vì tiền tài của nhà họ Sở mà vì cô thích có người thân ấm áp như vậy.
Nhưng cô cũng thích nghề nghiệp của mình, cũng không có ý muốn làm sâu gạo.
Tạ Phong Trần vừa nghe bố Sở nói vài câu đơn giản thì hơi giật mình, đây là dùng tiền dụ dỗ con gái sao?
Anh cũng có tiền nha?
Vợ của anh sao anh lại không nuôi chứ?
Cần người khác nuôi hộ à?
Cho tới tận bây giờ Lâm Nhan cũng chưa từng tiêu tiền của anh, cho cô thẻ cô cũng không dùng mà để làm vật trang trí, thật sự hết cách với cô.
Đối với thủ đoạn của bố Sở, Tạ Phong Trần chỉ cười nhạt, dựa theo tính tình của Lâm Nhan chắc chắn cô sẽ không đồng ý.
"Được ạ! Đợi sau này khi con không muốn làm việc nữa sẽ quay về cho bố nuôi con." Lâm Nhan nở nụ cười ngọt ngào, miệng vui vẻ đồng ý.
Tạ Phong Trần lập tức bị vả vào mặt, hơi có cảm giác một lời khó nói hết, anh nhìn Lâm Nhan bằng đôi mắt tràn đầy oán giận.
Tại sao đồng ý cho bố Sở nuôi mà không chịu cho anh nuôi?
Con tim anh mệt mỏi quá đi! Người phụ nữ này không coi anh là người một nhà!
"Được! Nếu con không muốn đi làm, bất cứ lúc nào cũng có thể về để bố nuôi." Bố Sở thỏa mãn, rất vui vẻ.
Nhưng Tạ Phong Trần buồn bực sắp c.h.ế.t rồi.
Thái độ của Lâm Nhan đối với bố ruột và bạn trai chênh lệch quá lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-265.html.]
Bên trọng bên khinh!
Lâm Nhan đồng ý quay phim xong sẽ trở về nhà họ Sở một chuyến, bố Sở lại cố chấp nhét cho Lâm Nhan một tấm thẻ ngân hàng, ông nói là tiền tiêu vặt. Lâm Nhan từ chối kiểu nào cũng không được, Sở Mộ Trầm cũng nhân cơ hội nhét một cái thẻ cho Lâm Nhan. Không dễ gì dỗ cho bố Sở và Sở Mộ Trầm rời khỏi, chỉ còn cô và Tạ Phong Trần mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng này.
"Lâm Nhan, có một vấn đề, có phải em nên giải thích một chút không?" Tạ Phong Trần cắn răng nói, ánh mắt gắt gao nhìn Lâm Nhan chằm chằm, ngập tràn sự áp bức.
"Giải thích cái gì?"
"Em thật sự không có gì bất mãn với anh sao?"
"Không có nha! Anh đối xử tốt với em như vậy, sao em có thể có ý bất mãn với anh?" Lâm Nhan nhíu mày, lập tức lắc đầu.
"Vậy tại sao..." Tạ Phong Trần hít sâu một hơi nhưng vẫn nhịn không nổi mà mở miệng hỏi, "Tại sao đồng ý nhận thẻ của bố và anh trai em, thà tiêu tiền của bọn họ chứ không muốn tiêu tiền của anh? Tại sao em luôn phân biệt rạch ròi giữa chúng ta vậy?"
Lâm Nhan bật cười, suy nghĩ tìm từ giải thích, "Ai nói em muốn tiêu tiền bọn họ? Em nhận để bọn họ an tâm thôi. Dù sao nhà họ Sở cũng tìm em nhiều năm như vậy, bọn họ muốn cho em thẻ chắc chắn là vì muốn bù đắp cho em. Em nhận, trong lòng bọn họ sẽ dễ chịu hơn một chút nhưng bản thân em có thể kiếm tiền, em không tính xài tiền đó."
"Nhận thẻ của anh cũng có ý nghĩ đó à?"
"Uhm." Lâm Nhan thành thật gật đầu, loại chuyện này không cần phải giấu giếm, ngược lại nói rõ ràng sẽ tốt hơn.
"Lâm Nhan, anh cho em thẻ là vì chấp nhận em trở thành một nửa của đời anh. Anh sẵn lòng chia sẻ phú quý với em không phải vì muốn bù đắp, cũng không phải để em làm vật trang trí. Anh hi vọng em có thể dùng nó để mua thứ em thích, có thể khiến em vui vẻ. Nếu em không muốn dùng thẻ của anh, vậy sau này anh đành phải sai người mang quà tặng gửi trực tiếp về nhà em." Tạ Phong Trần nói năng hùng hồn, lời lẽ đầy sức thuyết phục.
Lâm Nhan cảm thấy hơi "hạn hán lời", cô cầm trong tay ba tấm thẻ của ba đại gia, rõ ràng đây là cảm giác đổi đời sau bốn giờ rưỡi chiều nhưng cô chỉ thấy trách nhiệm nặng nề.
Tuy cô không giàu như bọn họ nhưng để tự nuôi sống bản thân mình thì không thành vấn đề nha!
Tại sao mọi người đều phải cho cô tiền vậy!
Thật đúng là trách nhiệm ngọt ngào!
Tạ cẩu ghen chỉ vì cô nhận thẻ của bố và anh trai, cô khó thở quá! Không còn lời nào để nói!