Nam Chính Cua Lại Tôi - Chương 275

Cập nhật lúc: 2025-04-21 08:08:12
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Uhm, đúng là con riêng của ông Lâm, thằng bé đã sáu tuổi rồi. Điều này chứng minh trước khi Lâm Sanh về nhà họ Lâm thì ông Lâm đã tằng tịu cùng người phụ nữ kia rồi. Em nói xem, nếu bà Lâm biết chuyện này thì bà ấy có thể chịu nổi sao?" Tạ Phong Trần nở nụ cười đầy mỉa mai.

 

"Nếu Lâm phu nhân biết, chắc chắn sẽ rất khổ sở, còn rất phẫn nộ nữa." Không phải Lâm Nhan có thừa sự đồng cảm, cũng không phải cô có bất cứ tình cảm gì với Lâm phu nhân. Cô chỉ đơn giản đứng ở góc độ của người phụ nữ, cảm thấy một người phụ nữ biết được người chồng chung chăn gối nhiều năm đã phản bội mình, trong lòng chắc chắn sẽ rất thổn thức và đau đớn.

 

"Đau dài không bằng đau ngắn, sớm muộn gì mọi người cũng biết, dù sao đỡ hơn tới lúc đứa con riêng vào nhà đòi phân chia tài sản mới biết." Tạ Phong Trần không có dư nhiều lòng thương hại người khác như vậy, trong giới thượng lưu, chuyện này xảy ra như cơm bữa, gia sản thì đầy người đến tranh giành, hiếm có gia tộc nào sạch sẽ.

 

Huống chi bà Lâm đã làm phu nhân nhà giàu nhiều năm cũng không phải là người trong sạch gì cho cam, không có chút mánh khóe thì làm sao có thể yên ổn ngồi trên vị trí phu nhân này... nhiều như năm như thế?

 

"Đúng vậy, dù hiện thực có tàn nhẫn thế nào cũng không thể trốn tránh, nếu ông Lâm cất giấu đứa bé này nhiều năm như vậy, chắc chắn là có dự tính khác!" Lâm Nhan cảm thấy có hơi buồn cười, đúng là biết người, biết mặt, không biết lòng.

 

"Em đừng nghĩ ngợi lung tung, anh đảm bảo từ nay về sau sẽ không gạt em bất cứ chuyện gì, chắc chắn anh sẽ không đối xử với em như thế." Tạ Phong Trần biết có lẽ tâm trạng của Lâm Nhan trong giờ phút này không mấy dễ chịu, nhẹ nhàng ôm lấy để an ủi.

 

"Phản bội chính là vết nhơ lớn nhất trong tình cảm, nếu sau này tình cảm của chúng ta đã phai nhạt thì hai bên không cần phải chịu đựng lẫn nhau, lúc gặp gỡ vui vẻ thì nên chia tay trong yên bình, tuyệt đối không được phản bội nhau nhé?" Trong lòng Lâm Nhan cũng không mấy dễ chịu, phụ nữ luôn sống rất tình cảm.

 

"Tuy anh không phải là người như vậy và lời hứa hiện tại của anh cũng có vẻ không nặng ký nhưng anh đồng ý với em. Nhan Nhan, rốt cuộc là ai suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, anh có cảm giác bây giờ anh mới là người yếu thế." Tạ Phong Trần bất đắc dĩ thở dài, ngữ khí vừa cưng chiều lại vừa có chút tủi thân.

 

"Em nào có trêu hoa ghẹo nguyệt?" Lâm Nhan nghẹn lời, cô cảm thấy ngoại trừ việc rong chơi cùng nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ vài ngày lúc đầu thì cô vẫn luôn giữ mình rất trong sạch!

 

"Có nhiều đào hoa thối nát như vậy mà còn dám nói không có, sau này anh sẽ nhìn em chằm chằm đó." Tạ Phong Trần khều nhẹ cái mũi nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng trách mắng Lâm Nhan với vẻ cưng chiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-275.html.]

Lâm Nhan vừa định phản bác, điện thoại rung lên, vừa nhìn là thấy Sở Mộ Trầm, thuận tay ấn nút nghe.

 

"Nhan Nhan, rốt cuộc em cũng nghe điện thoại, sao tối hôm qua em về Hải Thành vội như vậy, có chuyện gì sao?" Giọng nói Sở Mộ Trầm có vẻ nóng nảy nhưng cũng tràn đầy quan tâm.

 

"Khiến anh lo lắng rồi, em không sao. Tạ Phong Trần đột nhiên bị cảm, em về thăm anh ấy." Lâm Nhan lấy đại một cái cớ, ứng phó cho xong.

 

"Vậy là tốt rồi, hôm qua cũng tối khuya mà em lại đến sân bay một mình, rất nguy hiểm đó, bảo anh đưa em đi không tốt sao. Cậu ấy bệnh có nặng không?"

 

"Không nặng lắm, đỡ rồi." Lâm Nhan ngửa đầu nhìn thoáng qua anh một cái.

 

"Một người đàn ông to con mà ốm yếu như chó vậy, cảm cúm có một chút mà dám làm khổ em, làm em lo lắng. Vậy chuyện phía bên Bắc Thành, em vẫn qua đây đúng không?" Sở Mộ Trầm nói móc một câu rồi mới hỏi.

 

"Ngày mai em qua Bắc Thành, đến lúc đó em sẽ gọi anh."

 

"Được, mặc quần áo dày chút, có lịch bay thì gửi cho anh, ngày mai anh đến sân bay đón em." Sở Mộ Trầm dặn dò vài câu mới tắt máy.

 

Sau khi cúp máy, ánh mắt Tạ Phong Trần sáng quắc, anh nhìn Lâm Nhan chằm chằm, "Em muốn đến Bắc Thành?"

 

"Uhm, Sở Mộ Trầm nói mẹ Sở bị bệnh, nói thế nào thì em cũng nên đi thăm." Lâm Nhan gật đầu, cũng không giấu giếm.

 

"Vậy là đi thăm hay là ở bên đó một thời gian hả?" Tạ Phong Trần nhíu mày, trong lòng có hơi bất an, bố con nhà họ Sở đều không hài lòng về anh, anh lo lắng Lâm Nhan qua đó rồi sẽ không quay lại nữa.

Loading...