Nam nữ phụ sao phải bồi nam nữ chính? Chi bằng ta về với nhau. - Chương 109 - Nói Lời Giữ Lời?
Cập nhật lúc: 2024-05-04 23:47:51
Lượt xem: 4,401
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải người phụ nữ như Lục Kiều, nhìn người ta chằm chằm, Lý Dục Tài lại nghĩ tới chuyện cô ta nửa đêm tìm tới nhà anh ta làm bánh bao, bây giờ nhìn thấy cô ta đều nổi da gà.
Lục Kiều nói: “Anh lại giúp Lục Ngọc! Dù anh có giúp cô ta thế nào, cô ta cũng kết hôn rồi.” Cô ta tức điên, vì sao người chồng kiếp trước lại làm lơ cô ta chứ.
Lý Dục Tài nghe vậy, nói: “Đồng chí Lục Ngọc phẩm hạnh cao quý trong sạch, cứu mạng của ông nội tôi, tôi chẳng qua là báo ơn. Không có tư tình gì với cô ấy, mong cô nói chuyện chú ý một chút!”
Lục Kiều vừa nghe anh ta biện giải, mềm lòng, trực tiếp tiến lên một bước muốn nhào vào lòng anh ta, Lý Dục Tài lại lùi về sau một bước.
Khiến Lục Kiều suýt chút trật eo.
Lục Kiều thầm oán anh ta không hiểu phong tình, cho dù kiếp này xảy ra chút sai sót, ơn cứu mạng không thuộc về cô ta, nhưng ân ái kiếp trước không phải giả, sao bây giờ lại giống như người xa lạ với cô ta chứ?
Lục Kiều hờn dỗi nói: “Nếu anh vô tình, em cũng không đợi anh nữa, sau này gả cho người đàn ông khác!” Để anh ta hối hận cả đời.
Lý Dục Tài nghe cô ta nói vậy lại rạng rỡ: “Thật sao, nói lời giữ lời?”
Đột nhiên truyền tới một tiếng cười phụt, Lục Kiều với Lý Dục Tài nhìn thấy người tới, chính là Lục Ngọc.
Lý Dục Tài ngượng ngùng, Lục Kiều tức giận.
Lục Ngọc muốn tới chỗ trưởng thôn, trưởng thôn đã giúp chị cô, cô dựa theo ước định đi giúp thôn làng giải quyết vấn đề phân bón.
Trong thôn chỉ có một con đường, bị hai người họ chặn kín, Lục Ngọc không phải cố ý nghe, nhưng hai người họ không lén lút, nói chuyện ầm ĩ bị Lục Ngọc nghe hết.
Anan
Lời uy h.i.ế.p của Lục Kiều quá buồn cười, cô không nhịn được, cười ra tiếng.
Lục Ngọc vừa hay bắt gặp cảnh tượng Lục Kiều làm nũng, cười tại chỗ.
Lục Kiều này một lòng muốn gả cho Lý Dục Tài, từng sống một kiếp vinh hoa phú quý, lại không ngờ từ sau khi Lý Dục Tài phát hiện cô ta là mạo nhận ơn cứu mạng của người khác, nảy sinh nghi ngờ về nhân phẩm của cô ta.
Cộng thêm Lục Kiều luôn mang ánh mắt nhìn tình lang nhìn anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nam-nu-phu-sao-phai-boi-nam-nu-chinh-chi-bang-ta-ve-voi-nhau/chuong-109-noi-loi-giu-loi.html.]
Khiến Lý Dục Tài sởn gai óc.
Càng thêm cách xa cô ta.
Lục Kiều nhìn thấy Lục Ngọc, giống như nhím hộ thể, cảnh giác nhìn cô nói: “Cô tới đây làm gì?” Mang theo địch ý ngập tràn.
Lục Ngọc nói: “Tôi tới tìm trưởng thôn có chút việc, các người đang chặn đường rồi.”
Lục Kiều hồ nghi nhìn Lục Ngọc, tránh đường ra, nói: “Mời.”
Cô ta dùng cơ thể trực tiếp ngăn cách Lục Ngọc với Lý Dục Tài, nghiêm phòng tử thủ, sợ hai người nói chuyện với nhau.
Lý Dục Tài lại có hơi không chịu nổi, anh ta lại không cưới Lục Kiều, sao phải bị Lục Kiều chi phối?
Lục Ngọc có ơn cứu mạng với ông nội anh ta.
Trước đây đại khái Lục Ngọc cảm thấy anh ta có quan hệ với Lục Kiều, không tiếp xúc với anh ta, cũng không tiếp nhận hồi báo của nhà họ Lý.
Khó khăn lắm anh ta mới góp sức được trong chuyện của chị cả Lục Ngọc, hơi hòa hoãn mối quan hệ với cô. Lục Kiều còn đứng ra chắn lối!
Nhìn thấy Lục Ngọc mặt không đổi sắc đi qua khỏi Lục Kiều, đi về phía ủy ban thôn.
Lý Dục Tài cũng không nhịn được nữa: “Đồng chí Lục Kiều, vốn dĩ một người đàn ông như tôi không nên nói những lời này, nhưng nữ đồng chí như cô cũng quá…không biết tránh hiềm nghi rồi! Tôi không có bất cứ suy nghĩ nào khác với cô, lời này vẫn nên nói rõ thì tốt hơn.”
Anh ta nói rất to, Lục Ngọc cũng có thể nghe thấy.
Lục Kiều với Lục Ngọc là thân thích, hai người lại xấp xỉ tuổi nhau, từ sau khi xảy ra chuyện gả thay, trong thôn không ít người mang hai người họ ra so sánh.
Nhiều lần như vậy, Lục Kiều cũng coi Lục Ngọc thành thù. Bây giờ Lục Ngọc còn ở gần đây, Lý Dục Tài nói to hai người họ không có quan hệ gì, trên mặt Lục Kiều giống như bị người ta tát một cái, chẳng mấy chốc đã đỏ bừng.
Từ khi Lục Kiều từ bỏ Phó Cầm Duy, một lòng một dạ muốn trèo lên nhánh cây cao Lý Dục Tài này, nhưng lại bị anh ta đích thân cự tuyệt.