Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm nay, Hứa Đào lên lớp mười.
Có lẽ, điều may mắn nhất của cô ấy trong suốt mười lăm năm qua là vẫn được đến lớp. Một phần là nhờ công sức của các cán bộ xã, cùng các giáo viên chủ nhiệm của cô liên tục đến nhà làm công tác tư tưởng. Một phần lớn, Hứa Nghiên nghĩ có lẽ là nhờ chú ba của Hứa Đào.
Chú ba trong lời ông nội cô luôn là người rất giỏi giang, đã học xong ba năm cao đẳng nghề, đang làm kế toán cho một siêu thị lớn ở trong thị trấn. Ông ấy có hai cô con gái song sinh nhỏ hơn Hứa Đào một tuổi, đều được chú cho đi học.
Bà nội Hứa Đào vốn là người cay nghiệt, ông nội không chịu được bà ta nên năm xưa khi lão Chương mới tròn năm tuổi đã bỏ đi biền biệt. Đi mấy năm trở về thì dắt thêm một đứa nhỏ chính là chú ba. Lão Chương ganh đua với chú ba, thế nên dù không thích Hứa Đào thì ông ta vẫn cho cô đến lớp, để không coi là thua kém chú ấy. Ít nhất, trong tâm thức của lão ta luôn tự nói với mình như vậy.
Lão Chương trong một lần say khướt còn hùng hổ tuyên bố, sau này nếu Hứa Đào có thể thi đỗ trong lần đầu thi đại học, thì ông ta sẽ cho cô đi học tiếp. Hứa Nghiên nghĩ, có lẽ lão nói những điều này khi có mặt của một cán bộ nào đó, có thể lão ta muốn thể hiện sự thay đổi của bản thân sau khi được mang đi cải tạo, rằng mình đã trở thành người cha có trách nhiệm. Có vậy, cán bộ sẽ không đưa ông ta đi nữa.
Nhưng khi Hứa Đào nghe được những lời này, cô ấy lần đầu tiên không sợ hãi dùng đôi mắt lấp lánh nhìn cha. Đáp lại cô, lão ta nói. "Mày mà vớ vẩn thi không đỗ, tao sẽ để mày ở nhà lấy chồng cho rảnh nợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nang-cuoi-ha/chuong-6.html.]
Sau lần lão ta đánh bà Mai đến nỗi xảy mất cái thai khiến bà ấy không thể tiếp tục mang thai được nữa. Dù vậy, mỗi lần mắng chửi, lão ta đều nói Hứa Đào - đứa con duy nhất của lão ta là của nợ. Hứa Đào nhìn cuộc sống của mẹ, nhìn lại hoàn cảnh của bản thân, cô rùng mình. Trong tâm thức, cô cực kỳ bài xích hôn nhân.
Mỗi lần giáo viên đến nhà vận động đều sẽ nói, đi học sẽ thay đổi được rất nhiều thứ, sẽ giúp ích cho xã hội, sẽ thay đổi được tương lai, nói đến rất nhiều điều lớn lao, nhưng Hứa Đào chỉ nghe được một câu "đi học sẽ tạo ra cơ hội".
Hứa Đào dùng lý do đó để cổ vũ cho mình. Cô sợ hãi cuộc sống hiện tại, cô muốn đi học tiếp, muốn giành lấy một cơ hội tự làm chủ cuộc đời mình. Hứa Đào luôn cầu mong những điều cha cô nói khi ấy là thật. Và cô ấy, vẫn luôn từng ngày cố gắng.
Hứa Nghiên nghĩ tới đây chỉ cảm thấy xót xa cho Hứa Đào. Cô gái nhỏ ấy đã cố gắng rất nhiều, nhưng chưa kịp để cô thoát khỏi người cha cầm thú đã bị lão ta đánh chớt.
Trường THPT Phù Hoa cách nhà khoảng 30 phút đi bộ. Hứa Nghiên đã dậy từ sớm, nhưng vì tránh lúc lão Chương đang mắng chửi, nên khi đến trường cô vẫn chỉ kịp tiếng trống vào lớp. Hứa Nghiên vội vã băng qua lớp 10C1 - lớp chọn khối A, cô chợt nhìn thấy loáng thoáng một bóng dáng có hơi quen mắt.
Sự tò mò luôn thôi thúc người ta theo bản năng làm được một điều gì đó khác thường, không ngoại trừ ai. Như lúc này, dù đã sắp muộn giờ Hứa Nghiên vẫn nán lại, cố nhìn cho được người đó rốt cuộc là ai. Đúng lúc người kia quay người lại, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ của thiếu niên, cô có chút bất ngờ. Đây không phải Dương, cháu của ông Tư Hoàng đây sao? Theo suy nghĩ của cô, Dương không nên ở nơi này mới đúng.