Hứa Nghiên lén nhìn lại, trùng hợp là, lớp 10A4 của cô lại ở ngay cạnh lớp 10C1. Tư Dương cũng đã nhìn thấy cô, cậu chạy ra cửa vừa kịp vẫy tay chào hỏi.
"Ê, chào nhóc! Lại gặp nhau rồi, nhóc nhìn nhỏ thế mà cũng học lớp 10 rồi á? Ngày đầu đã suýt đi học muộn à, chúc may mắn nhé!"
Hứa Nghiên cảm nhận được một cảm xúc ngượng ngùng dâng lên thôi thúc cô chạy nhanh vào lớp. Hứa Nghiên khó chịu với cảm giác xa lạ này, có lẽ Hứa Đào thật sự không cam tâm c.h.ế.t đi, vậy nên nhưng cảm xúc của cô bé ở trong thân thể này vẫn cực kì mạnh mẽ, nó lán áp cả cảm xúc thật của Hứa Nghiên.
Hai xúc cảm trái lập đang ở trong cùng một thân thể khiến khuôn mặt Hứa Nghiên đỏ bừng. Cô cáu kỉnh lườm Tư Dương một cái, mắng nhỏ.
"Hừ, đồ vô duyên!"
Sau đó, cô cũng không dừng lại nữa mà chạy vào lớp, không thèm liếc nhìn đến vẻ mặt bất ngờ của Tư Dương phía sau.
Hà Nga - bạn học cùng bàn cô đang lúi húi dưới gầm bàn, vội vàng cố ăn nốt bữa sáng. Nghe thấy tiếng cặp sách của Hứa Nghiên ném mạnh lên bàn, cậu ta giật mình ngẩng lên, dùng cái miệng đầy xôi cất lời hỏi cô.
"Mày bị gì mà mặt đỏ bừng thế?"
Hà Nga cũng không thật sự muốn biết lý do, nói xong lại giơ hộp xôi còn một miếng ra mời.
"Ăn không?"
Hứa Nghiên lắc đầu, cô vừa ngồi xuống lôi bài vở ra thì giáo viên cũng vừa bước vào lớp. Cô nghiêm túc nghe giảng, gạt bỏ những hình ảnh về nụ cười "vô duyên" của ai đó ra khỏi đầu.
Vài ngày sau, Hứa Nghiên nghe được bác Thích trong lúc nói chuyện với mẹ cô kể rằng, ông Tư Hải trên thành phố chuyến này làm ăn gặp rắc rối, phải gửi hai đứa con về quê học tạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nang-cuoi-ha/chuong-7.html.]
Đột nhiên, trong lòng Hứa Nghiên có chút không có đạo đức mà hả hê.
Cô nghĩ, "Đáng đời, cậu ta giờ cũng có một chút gì đó giống mình rồi nhỉ?"
Mỗi lần bác Thích sang nhà Hứa Nghiên tọc mạch chuyện của mngười khác, không hiểu sao Hứa Nghiên luôn không tự chủ mà bị thu hút bởi khuôn miệng của bác ta, từ đó luôn tuôn ra rất nhiều thông tin.
Từ việc nhà nào vừa mất con gà, nhà nào hôm qua trúng năm nghìn tiền lô, đứa con gái nhà nào chửa hoang, cho đến chuyện nghe nói ông Tư Hải đợt này khéo phải bán mấy căn nhà cũng biết.
Hứa Nghiên nghe mà thầm cảm thán trước sự nhanh nhạy của bác Thích. Đợt lão Chương được đi vào trại cải tạo, cũng một phần nhờ cái mồm hay đưa chuyện này.
Hứa Nghiên thấy bác ta rất rảnh rỗi, ngày ngày chỉ việc đi hóng hớt, lâu lâu lại có mối nấu cỗ cho người ta kiếm chút tiền tiêu vặt. Sung sướng hơn bà Mai nhiều.
Những ngày sau đó, mỗi lần đi qua lớp 10C1, Hứa Nghiên đều vô thức ngó vào chỗ của Dương một cái, có lúc cô thấy cậu đang học bài, lúc lại làm việc riêng, cũng có khi cậu nhìn thấy Hứa Nghiên. Những lúc đó, cậu đều sẽ mỉm cười rất tươi vẫy chào, Hứa Nghiên đều sẽ giả vờ như không nhìn thấy rồi đi thẳng vào lớp.
Cuộc sống của Hứa Nghiên vẫn thế, luẩn quẩn một vòng lặp đi lặp lại, từ ngày này qua ngày khác. Buổi sáng, cô đến lớp, chiều lại đi làm việc mà lão Chương giao, nhân tiện sẽ quan sát thế giới này, suy nghĩ cách để thoát khỏi đây, nhưng kết quả hoàn toàn không hề khả quan.
Nơi này giống với bối cảnh làng quê trong kiếp trước của cô, nhưng cũng không giống lắm. Cô đã thử hỏi thăm, cộng với trí nhớ còn xót lại của Hứa Đào cũng không thể tìm ra vị trí của ngôi làng nhỏ này với thế giới kiếp trước.
Có lẽ, cô sẽ phải theo con đường khi trước Hứa Đào đã vạch ra, chịu đựng thêm một thời gian, thi lên đại học là xong. Suy nghĩ này vừa hiện liền khiến Hứa Nghiên chán nản.
Những lúc như vậy, vô tình hay cố ý, rất nhiều lần, Hứa Nghiên sẽ nhìn thấy Tư Dương. Bước đệm nhỏ này khiến cái vòng luẩn quẩn của cô bớt tẻ nhạt hơn đôi chút.