Nặng Nợ Tình Duyên - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:39:44
Lượt xem: 1
Nói đoạn bà v.ú liền kéo bà hai đứng lên, bà hai thì nhìn ông vùng vằng nhưng không dám cãi lời nên hậm hực đi theo bà v.ú vẻ phòng, ngang qua tôi bà ấy còn liếc ngang liếc dọc nữa cơ.
Ý nhưng mà tự dưng sau vụ bà hai hôm nay tôi lại để ý đến bà v.ú nha, lúc bà v.ú nói chuyện với ông Đình, hai người đó nhìn nhau với ánh mắt lạ lắm,nhưng ánh mắt đó là có ý gì thì hiện tại tôi chưa lý giải được.
Họ đi rồi, giữa căn phòng lớn chỉ còn tôi và ông Đình, Sau tiếng thở dài nặng lòng thì một lúc sau ông lại nhìn tôi lên tiếng
" Con trả lời câu hỏi lúc nảy của ta đi.?
Nghe tới đây, tay tôi hơi siết chặt, tay còn lại dưới bàn nắm chặt,nhớ lại hôm qua về đây đúng là chẳng dễ dàng gì? Mới chưa đầy hai ngày tôi đã phải đấu khẩu liên tục với con Sen và bà vú, chưa hết lại còn bị Tùng hành đến mức xoay như chong chóng, nhưng mà mấy chuyện đó nếu nói ra với ông cũng chẳng được gì thế nên tôi liền mím môi khẽ nói
"Dạ con về đây thấy thoải mái ạ. Hôm qua ba với má không có ở nhà nên con cũng chậm thể việc ra mắt ba má. Con xin lỗi ạ.
Ông Đình lập tức đưa tay ngắt ngang lời tôi
"Không sao? Là do ba có việc nên không trách con được.Con về đây hôm qua nên chắc cũng biết thằng Tùng nó thế nào rồi đúng không? Bởi vì nó bệnh như thế nên ta không tổ chức lễ cưới chu toàn cho bọn con được. Mong con hiểu nỗi lòng của ta mà về sống với thằng Tùng cho trọn đạo.
Đúng là ông Đình biết cách đối nhân xử thế, dù tôi vốn là kẻ được gả về đây để trừ nợ nhưng ông chẳng một chút coi thường vả lại còn nói chuyện rất tôn trọng tôi , có một người ba chồng thế này với tôi mà nói có khi trước tôi tu mấy kiếp nên kiếp này đầu thai mới được về làm dâu ông đây mà.
Khẽ cúi đầu tôi nhẹ giọng trước ông
" Con cảm ơn ba đã thương tình, phận con thấp hèn con chẳng mong đòi hỏi chi cả,chỉ mong gia đình mình thương tình mà cưu mang con thôi ạ.
Ông Đình nghe tôi nói xong liền nheo mắt sau cặp kính cận rồi nở ra một cười vui vẻ
"Đúng là ta không nhìn nhầm người..khà khà thôi muộn rồi con về phòng nghỉ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nang-no-tinh-duyen/chuong-19.html.]
" Dạ ba cũng nghỉ sớm đi ạ. Con chào ba…
"Ừ
Đoạn tôi định bước ra ngoài và đi về phòng thì bên cạnh phía sau có người vén chiếc màn từ trong đi ra, tôi nghe tiếng bước chân liền khựng lại rồi quay sang nhìn, ông bác sĩ vẫn còn mặc chiếc áo blu trắng trên người đang trao đổi với ông Đình
"Thưa ông bà cả qua cơn nguy kịch rồi ạ, cũng may gia đình phát hiện kịp, nhưng sau khi qua thăm khám tôi phát hiện ra hình như bà có sử dụng thuốc trị an thần trong chén thuốc thường ngày, vì liều lượng khá nhiều khiến bà bị sốc thuốc và chứng mất trí nhớ của bà càng ngày càng nặng hơn khi sử dụng chất đó có thể dẫn đến tâm thần luôn ạ.
Ông Đình cau đôi mày nét mặt lo lắng hiện lên tia giận dữ lập tức hỏi lại
" Thuốc của bà ấy hằng tháng là do ông kê toa, tại sao trong thuốc lại có thuốc an thần, chuyện này ông nói rõ cho tôi nghe.
"Chuyện này...thưa ông để tôi đem toa thuốc về xem qua rồi mai tôi cho ông câu trả lời được không ạ. Vì kỳ thực đơn thuốc tôi cho bà uống hằng ngày không có thành phần thuốc an thần.
Ông Đình phủi tay, nét mặt vẫn tỏ ra vô cùng tức giận nhìn ông bác sĩ kia
" Được ông về đi. Ngày mai tôi muốn nghe câu trả lời thỏa đáng. Nếu là do ông sai sót thì ông quán thuốc của ông không cần phải mở cửa nữa.
Ông bác sĩ bây giờ xanh mặt lập tức cúi đầu
"Vâng thưa ông
Ông bác sĩ bước đi thẳng ra ngoài, tôi cũng vội bước theo, bỏ lại sau lưng là ông Đình đang gấp gáp đi vội vào trong buồng.
Từ nãy đến giờ nghe toàn bộ câu chuyện của họ trao đổi nó khiến cho tôi không khỏi bàng hoàng,đúng là tôi cũng quên mất, lúc nảy nghe mọi người xôn xao về bà cả bị co giật rồi thì ông Đình cho gọi nên tôi chẳng để tâm đến, đến giờ ông bác sĩ nói tôi mới nhớ ra...Đứng bên ngoài dựa lưng vào cây cột tôi vờ suy nghĩ trong đầu mấy lời ông bác sĩ vừa nói ...thì trong thuốc bà cả có sử dụng thuốc an thần,theo tôi biết thuốc an thần nếu sử dụng thời gian dài chắc chắn sẽ mất luôn trí nhớ,đừng nói dùng thuốc quá liều còn có thể sốc thuốc hoặc là dẫn đến hôn mê,ảnh hưởng đến tính mạng.Mà bà cả bị điên chắc chắn bà không thể nào biết về những loại thuốc rồi với lại bà luôn ở trong nhà này chẳng đi đâu được cả thì làm sao có thuốc trong tay mà uống. Nghĩ đến đó tim tôi lại đập mạnh,trong đầu tôi phút chốc lập tức lóe lên một suy luận" Chắc chắn có người lén bỏ thêm thuốc vào trong đơn thuốc hằng ngày của bà cả rồi. Mục đích của họ là gì? Tôi đoán là muốn bà mãi mãi không thể nhớ lại được, hoặc muốn bà từng ngày ngấm thuốc và c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn...nhưng mà ai là người hại bà thì tôi lại chẳng suy nghĩ ra...