Nặng Nợ Tình Duyên - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:39:12
Lượt xem: 5
Tôi thấy thái độ bà quá đỗi khác lạ nên có chút chần chừ,còn chị My thấy tôi vào chỉ liếc nhìn sau đó nhúng nguẩy bỏ đi.Còn lại tôi và mẹ Lan tôi chỉ biết đứng im lặng nhìn bà,chỉ khi bà lớn giọng bảo tôi ngồi đi tôi mới lật đật kéo ghế ngồi xuống.
Tự dưng bà nhích lại gần tôi, bà xoa đầu tôi rồi bảo
" Năm nay con 16 tuổi rồi đúng không Đào?
"Dạ con 16.
" Mấy đứa trong làng mới 14,15 là người ta lấy chồng sinh con cả rồi. Hay là mẹ gả con nha Đào?
Tôi nghe thế liền im lặng cảm giác ngột ngạt đến mức hai bàn tay cứ bấu chặt nhau, tôi biết nếu tôi từ chối chắc chắn mẹ Lan sẽ thay đổi thái độ và đánh tôi một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t ngay nên đường nào cũng chết,nên với tôi từ chối hay đồng ý lúc này cũng chẳng quan trọng gì khi mà mẹ Lan đã quyết định rồi nên thà tôi im lặng mặc tình cho số phận an bài.
"Vậy là con đồng ý rồi đúng không Đào,mẹ nói con nghe, con về đấy là phước ba đời của con đó. Mẹ là mẹ thương con mẹ mới gả con cho người ta để con được an nhàn tấm thân. Mà thôi một lúc nữa người ta sang thưa chuyện rồi, con vào trong tắm rửa thay đồ cho tươm tất đi con.
" Dạ.
Tôi đi vào trong, tâm trạng chẳng vui một chút nào, nhưng vẫn đành phải nghe theo lời bà, tắm rửa sạch sẽ rồi mặc bộ bà ba vào và ngồi trong phòng chờ đợi.
Đầu giờ trưa tôi nghe có tiếng người bên ngoài nói chuyện, rồi mẹ Lan và họ nói nhiều lắm nhưng tôi chẳng nghe trọn vẹn được câu nào, chỉ đại khái là nói về thủ tục cưới xin và số tiền mâm cỗ, sau một lúc thì có tiếng mẹ Lan gọi vọng vào
"Đào ơi ra đây chào bà mối đi con.
Tôi bước ra khỏi phòng trong tâm trạng cực kỳ hồi hộp, khi ra tới ngoài nhà trước tôi thấy mẹ và một bà tầm cỡ mẹ Lan, bà ấy mập mạp lắm, nhưng da dẻ vô cùng mịn màng, mặc một bộ váy dài nhìn sang lắm, đi cùng bà là hai người bưng mâm quả đứng bên cạnh. Thấy tôi bà mối liền nở một nụ cười tươi như hoa rồi kéo tay tôi lại, bà ấy niềm nở.Cái giọng sao mà nó ngọt như mía
" Ôi mợ hai nhà họ Đình đây sao? Sao mà xinh gái thế con!
Tôi hơi mím môi cúi đầu chào bà
"Chào bà. .
" Ừ không cần giữ lễ đâu, cô mà về nhà ông Đình thì tôi lại phải gọi cô là mợ đấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nang-no-tinh-duyen/chuong-2.html.]
"Dạ thưa bà con không dám.
Nói đoạn bà ấy quay sang mẹ Lan nói
" Tôi là tôi ưng con bé lắm, về ông bà Đình chắc chắn sẽ ưng bụng lắm đây. Thôi thì hôm nay tôi đại diện nhà trai sang đây gửi bà 50 triệu tiền cỗ bàn mà hai mâm trà rượu . Sáng mùng 9 tháng sau gia đình ông Đình sẽ sang rước dâu về, giấy nợ hôm đó sẽ được xé bỏ. Bà đồng ý không?
Mẹ Lan nghe xong mặt mày tươi rói liên tục gật đầu
"Đồng ý chứ bà, cảm ơn bà nhé, về nhà ông Đình bà cứ nói ông ấy sang tháng sang đây, con gái tôi tôi sẽ chuẩn bị cho nó đầy đủ, họ chỉ sang rước dâu về thôi.
" Rồi vậy nha. Bà kiểm tra tiền đi, tôi về đây.
Rồi bà mối quay sang nhìn tôi thân thiện nói
"Tôi về nha mợ.
" Dạ bà về.
Họ rời đi, mẹ Lan mắt sáng rực chỉ chú tâm đếm cọc tiền xanh đỏ trên bàn chứ mẹ đâu thèm ngó sang tôi, chỉ có tôi ngay từ giây phút này, trái tim như c.h.ế.t lặng khi mà xã hội bây giờ đồng tiền cao hơn tình nghĩa…Nhìn đống tiền trên bàn tôi ứa nước mắt, vậy là tôi phải chuẩn bị đi lấy chồng thay cho chị hai My rồi...
Mùng 9 tháng sau
Xoay qua xoay lại thấm thoắt đã đến ngày rước dâu.
Vốn dĩ tôi cũng không mặn mà với cái đám cưới này, nhưng dù sao cũng là ngày quan trọng trong đời tôi nên tôi cũng trông ngóng lắm, cứ nghĩ nhà ông Đình giàu sang nhất vùng thì đám cưới sẽ tổ chức thật to, nhưng không trái với những gì tôi đã nghĩ ngay buổi sáng đón dâu mẹ Lệ cũng chẳng chuẩn bị gì cho tôi, sáng ra mới tờ mờ 5 giờ sáng bà đã đập cửa phòng rầm rầm khi tôi ra mở cửa bà liền ném vào cho tôi một bộ áo dài cũ kỹ sau đó nói lớn mấy câu rồi rời đi
"Mày mặc vào đi, 8h người ta sang đón đấy.
Tôi cầm chiếc áo trên tay, lúc này đây tủi phận đến nức nở, mặc dù tính tôi vốn rất mạnh mẽ, bao thâm trầm từ nhỏ đến lớn rất ít lần tôi rơi nước mắt nhưng lần này sao tôi ngăn chẳng được, hai hàng lệ nóng trên mi mắt cứ mãi tuôn trào xuống ướt hai gò má.Người ta lấy chồng có cả cha và mẹ đưa tiễn, còn tôi chẳng có nỗi một người thân. Ngay cả người mà bấy lâu tôi tôn trọng gọi một tiếng mẹ, bà ta cũng chẳng buồn luyến lưu tôi một chút nào.
Nghĩ vậy thôi nhưng rồi tôi cũng nguôi ngoai, gạt nước mắt tôi mặc chiếc áo dài vào và chờ đến giờ đàn trai đến đón.
….