Nặng Nợ Tình Duyên - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:42:11
Lượt xem: 0
Tôi gật đầu rồi đi lên gian nhà, cũng may là đúng theo lời Tùng ông Đình dậy sớm lắm đang ngồi uống trà một mình. Lúc đó trong lòng tôi cũng sợ lắm, sợ xin ông không cho đi nhưng không ngờ ông gật đầu đồng ý cái rụp, còn dặn tôi ra chợ tham quan cho biết đó đây.Tôi mừng quýnh vội cảm ơn ông sau đó đi trở ra sau thông báo cho dì Lành biết tin.
Tôi và dì Lành bắt đầu đi chợ.Dì Lành xách theo cái giỏ còn tôi thì không mang theo gì hết vì xác định cũng chẳng mua gì ngoài việc mua thuốc cả.
Từ ngày về đây hôm nay tôi mới bước ra đường nên công nhận thoải mái lắm, mới sáng sớm không khí cũng mát mẻ,tôi và dì Lành bước đi trên con đường lộ đá, ở đây người ta có điều kiện hơn bên nhà tôi nên họ xây nhà nhiều lắm lại rất khang trang, à mà họ có có cả xe máy nữa, lâu lâu lại có hai ba chiếc xe chạy qua mặt tôi. Vừa đi tôi vừa tâm sự với dì Lành
"Ở đây họ giàu ha gì? Bên nhà con người trong làng không ai có xe máy cả?
Dì Lành gật đầu trả lời tôi
" Ừ mợ,hồi ở quê tôi cũng không có, lúc tôi sang đây làm ở nhà ông thấy họ giàu tôi cũng ngạc nhiên như mợ. Tại quê mình nghèo nên mình mua không nổi chứ trên này xe máy họ đi đầy, trong này đường nhỏ mợ thấy vậy thôi chứ ra đến chợ xe qua lại nhiều lắm.
"Vậy hả dì, ôi vậy tính ra dân trên này họ sướng dì nhỉ?
" Dạ mợ. Thời xưa cũng có xe máy rồi nhưng tại nghèo ít ai có tiền họ không dám mua thôi. Bây giờ điều kiện họ có, mấy công xưởng xuống đây đầu tư nên người ta có việc làm,có thu nhập. Chẳng hạn như nhà mình, ông cũng có một xưởng to lắm mợ.
Nghe dì Lành nói tôi không khỏi bất ngờ liền thốt lên
"Ủa ba chồng con có xưởng nữa hả gì? Trong đó làm việc gì vậy dì ơi?
Dì Lành nhìn tôi cười hiền rồi giải đáp
" Có gì mà mợ ngạc nhiên, ông có xưởng gỗ, cũng ở gần đây nè, ngày xưa ông giàu vì ba mẹ ông bà địa chủ ,bây giờ ông giàu là nhờ của cải còn lại của các cụ với ông biết đầu tư làm ăn nên càng ngày càng giàu hơn thôi mợ.
Đúng là dì Lành làm tôi đi đến ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác vì từ trước đến nay trong suy nghĩ của tôi vốn chỉ đơn giản nghĩ là ông Đình có tiền nhiều, ông ấy cho vay nên mới giàu thôi. Không ngờ hôm nay tôi còn biết ông còn là một ông chủ có công việc làm ăn lớn nữa.
Câu chuyện vẫn tiếp diễn cho đến khi tôi và dì Lành ra đến gần chợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nang-no-tinh-duyen/chuong-39.html.]
Phía trước mặt người ta buôn bán đông đúc lắm, nào là quần áo, giày dép hàng quán khiến tôi mê tít, cứ thế muốn nhanh chân chạy tới đó để nhìn ngắm cho thỏa mắt thì bất ngờ trong lúc này vô tình ánh mắt tôi bắt gặp một người quen quen, tôi khựng chân lại,cố nheo mắt nhìn thật kỹ thì nhận ra là bà vú, bà ta từ trong tiệm thuốc bước ra, trên tay cầm cái túi đen vội nhét sâu vào túi áo rồi đi thẳng ra chợ. Vì tôi và dì Lành đi ở sau, còn hơi cách xa tiệm thuốc nên bà v.ú không có thấy. Ngước lên trên nhìn cái bảng hiệu thuốc đông y thầy Diệp, tôi liền sực nhớ ra lời Tùng dặn lúc sáng, xém tí là tôi lại quên mất.
Xoay qua nhìn dì Lành vẫn đang tranh thủ bước đi về phía chợ tôi liền lên tiếng gọi dì
"Dì Lành.
Nghe tiếng tôi dì cũng dừng chân
" Có việc gì hả mợ?Gần tới chợ rồi.
Tôi ngập ngừng, giấu đi cái nỗi lòng háo hức vừa nhen nhóm trong lòng,tuy muốn ra chợ lắm nhưng tôi còn có việc nên chỉ đành lựa lời nói với dì
"À con định ghé mua thuốc dì lại chợ mua đồ đi rồi nào dì về ghé đây, con mua xong đợi dì về.
" Mợ mua đi tôi đợi mợ mua xong rồi ra chợ luôn?
"Dạ thôi dì đi đi, con mỏi chân quá con vào mua xong rồi ngồi đợi dì.
Dì Lành khẽ gật đầu
" Vậy tôi đi trước nha. Mà mợ có tiền trong túi không tôi đưa nè.
Bất chợt tôi đưa tay chạm vào cái túi quần, mấy tờ tiền lúc sáng Tùng đưa tôi đều nằm gọn trong đây. Tôi hơi khẽ mỉm cười rồi lắc đầu từ chối
"Dạ con có tiền đây dì. Dì cứ đi trước đi.
" Vậy tôi đi mợ nhớ chờ tôi rồi cùng về nhé.