Nặng Nợ Tình Duyên - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:44:30
Lượt xem: 0
Cho đến khi ra khỏi nơi đó với vô số chiếc túi được Tùng cầm giúp, tôi mới biết cái từ CHỢ LỚN anh nói đến là như thế nào, vì thật sự nó rất lớn.
Ngồi trên xe và xe tiếp tục lăn bánh, tôi khép nép đôi bàn chân thon dài ẩn sau chiếc đầm, mái tóc đen huyền xõa dài hai bên, khéo léo che một bên gương mặt, e ấp đưa bàn tay lên vén nhẹ vào mang tai tôi ái ngại, khẽ cúi đầu bẽn lẽn cất lời
"Em cảm ơn anh?
Tùng thấp giọng trả lời
" Không có gì? Mình là vợ chồng mà, mấy hôm nay để em chịu thiệt nhiều rồi coi như hôm nay anh bù đắp lại cho em, cũng là để cho người ta nhìn vào và biết em là mợ hai nhà ông Đình Hào ở dưới miền tây rồi.Vợ của Thanh Tùng này nhất định không được thua kém ai cả. Hôm nay không có thời gian nên anh chỉ lo cho vợ bao nhiêu đây thôi. Hôm nào xong việc anh sẽ đưa vợ đi nhiều nơi hơn rồi còn mua cho vợ nhiều thứ có giá trị hơn nữa.
Tôi nghe Tùng nói cảm giác trong lòng ấm áp lắm,nên trong lòng nghẹn ngào vì niềm vui từ anh trao đến, nhưng cũng có những thắc mắc đang đặt câu hỏi trong đầu nên nhanh chóng tôi giấu đi niềm vui rồi nhỏ nhẹ hỏi anh
"Sao anh biết rành về trên đây vậy? Lại còn có cả nhiều tiền nữa. Nhưng mà em không cần những thứ đắt giá này đâu, em bình dân giản dị cũng quen rồi, cái em cần chỉ là...được ở bên anh thôi.
" Em khờ quá em không cần nhưng là chồng em thì lo cho vợ mình đây là nhiệm vụ của anh nên em không cần lăn tăn lo lắng nhiều đâu. Tiền anh không nhiều nhưng anh có đủ để lo cho vợ và cả con anh sau này.À em hỏi sau anh biết trên này à, lúc trước ba có đưa anh lên đây tìm bác sĩ giỏi chữa trị cho anh mấy lần nên anh cũng biết chút chút thôi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nang-no-tinh-duyen/chuong-68.html.]
"Dạ. Anh nói thế em yên tâm rồi. Nhưng mà em...em...em cảm ơn anh nha. Tự dưng em xúc động quá hà!
Cảm nhận được Tùng đang nhìn tôi sâu nặng dù cho tôi không nhìn trực diện anh, anh im lặng không đáp lời tôi gì nữa cả nhưng khi tôi sắp mũi lòng và muốn khóc vì hạnh phúc thì cánh tay anh tiếp tục đưa sang kéo lấy tôi tựa vào lòng anh, khoảnh khắc này tôi đã hiểu anh nhận lời cảm ơn của tôi rồi. Thế nên khi tựa đầu vào vai anh,giọt nước mắt vừa kịp rơi xuống nhưng trên môi tôi nụ cười đã xuất hiện gần như rất nguyên vẹn.
Chiếc xe lướt qua từng con đường và rồi một lần nữa dừng lại,và phía trước mặt cách một khoảng xa cái bảng hiệu sửa chữa xe hơi hiện ra, tôi mới ngước lên nhìn anh định hỏi anh chúng tôi đang đi đâu, nhưng chợt thấy lúc này tự nhiên tâm tình anh không được tốt lắm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn quang cảnh trước mặt im lặng trầm tư ko nói gì, tôi đoán anh có chuyện gì đó rất quan trọng nên không dám hỏi hay thở mạnh vì sợ làm phiền và phá vỡ những gì anh đang nghĩ đến, vì thế mà tôi im lặng theo anh luôn.
Cho đến khi tôi bất ngờ trong thấy từ bên trong chỗ sửa xe hơi đó có một người đàn ông độ tuổi trung niên, đôi chân khập khiễng đi ra trong bộ đồng phục màu trắng đã bị lấm lem bụi bẩn và cả những vết sơn , vết nhớt đủ màu đang chuẩn bị cúi xuống quan sát chiếc xe trước mắt ông ấy ...Không lẽ nào? Trong đầu tôi xuất hiện một nghi ngờ và lúc này tôi thấy biểu cảm của anh hơi phản ứng và có phần kích động, cả đáy mắt anh dâng lên một màu đau đớn tôi mới lấy hết can đảm quan tâm cất tiếng hỏi anh trong sự tò mò
"Anh Tùng? Có chuyện gì mà trông anh khác lạ vậy?
Tùng nghe tôi hỏi anh liền nhìn tôi, tay anh nắm lấy tay tôi, hơi siết nhẹ ,gương mặt bây giờ của anh buồn lắm, nên giọng nói cũng không được ổn chút nào
" Em ngồi yên trên xe đợi anh...anh đi lại đó gặp một người.
"Người nào vậy anh? Mình có quen họ không hả?
" Là chú bảy, người từng cứu anh một mạng.