Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nặng Nợ Tình Duyên - Chương 87

Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:46:47
Lượt xem: 0

Con cảm ơn má, cảm ơn gia đình mình đã cho con một mái ấm mới, cho con tìm được cảm giác ấm áp của tình thân, cảm ơn ..cảm ơn ba má đã rộng lòng bỏ qua lỗi lầm của con khi mà con đã dối gạt ba má trong những ngày qua..hu hu…

Má cả cười hiền, bà ôm tôi vào lòng bà, cho tôi hơi ấm của người mẹ mà bao năm qua tôi không thể nào tìm lại cảm giác này từ ai nữa, bà nhìn tôi trìu mến, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc tôi. Má an ủi

" Ngốc quá,lỗi này cũng đâu phải là con cố ý đâu , mà ba má không để tâm thì con lo lắng chi hả? Nín đi nè? Con mà khóc cháu má nó lại buồn đấy?

Tôi ngước lên , đôi mắt sũng nước nhìn má bất ngờ mấy giây

"Sao...sao má biết con có...có….?

" Thằng Tùng nói má biết rồi.Từ nay nếu thấy có lỗi thì chăm sóc bản thân cho thật tốt, sanh cháu má ra khỏe mạnh là chuộc lỗi được rồi.

"Dạ má!

Ba chồng tôi nhìn hai má con tôi. Ông mỉm cười, vầng trán cao đã giãn sao khi mọi chuyện sáng tỏ. Ngồi nói chuyện với ba má một lúc, rồi tôi cũng xin phép đi ra ngoài để cho ba má tiếp tục công việc…

…..

Những ngày sau đó đối với tôi chỉ có vui vẻ và hạnh phúc, tôi được mọi người yêu thương, được Tùng chiều chuộng, được dì Lành và bé Linh quan tâm nên tâm trạng tôi thoải mái lắm, dù cho lắm lúc có giáp mặt con Sen, nó tỏ thái độ chẳng ưa tôi là mấy, nhưng vì lúc nào bên cạnh tôi cũng có người này người kia nên tôi không bị nó kiếm chuyện gì cả.Bình yên êm đềm trôi qua...Cho đến khi bé con trong bụng tôi được 4 tháng.

Hôm ấy tôi được Tùng đưa đi khám thai định kỳ và được bác sĩ tiết lộ giới tính bé con trong bụng tôi là con trai. Cả hai lúc đó vui lắm, ban đầu tôi và anh có thống nhất là dù cho con trai hay gái thì tôi và anh cũng vui vẻ đón nhận không được phân biệt đối xử nhưng đến khi biết rõ là bé trai thì dường như nơi ánh mắt của anh niềm vui nhân lên gấp 2 lần, tôi hiểu điều đó vì dù sao gia đình anh cũng neo người nên bé đầu là bé trai thì chắc chắn không riêng gì vợ chồng tôi mà cả ba má ai niềm vui chắc chắn sẽ rất lớn.

Trên đường đi về đi ngang qua xưởng Tùng có nói với tôi là ghé ngang một chút nên anh đưa tôi đi theo anh luôn. Lúc bước đến cửa, tôi có kéo tay anh lại. Thắc mắc hỏi anh

"Anh ? Xưởng gỗ này gia đình mình bán cho người ta rồi à?

Tùng nắm tay nhìn tôi nghiêm túc nói

" Không có?

Tôi bất ngờ thốt lên

"Vậy sao lúc đó chị My nói là gia đình bán cho bạn chị rồi mà?

Tùng làm ra vẻ mặt vô tội

" Cô ta nói chứ anh có nói đâu?

"Nhưng mà???

" Thôi em vào đi, vào rồi sẽ rõ.

Dù rất khó hiểu nhưng tôi cũng đành đi theo anh đi vào. Thật sự mà nói trong đầu tôi lúc này rối ben, cảm giác ở với Tùng mỗi ngày trôi qua đều có những chuyện mới lạ.

Bên trong xưởng gỗ lớn lắm, lớn gấp 2,3 lần cái nhà tôi đang ở, công nhân cũng nhiều, mà có điều ở đây hơi bụi nên Tùng không cho tôi đi gần đến chỗ mọi người làm việc mà anh dẫn tôi một mạch đi thẳng về phía cái phòng đang mở cửa. Khi anh và tôi bước vào thì một người thanh niên cũng trạc bằng tuổi với Tùng đứng lên anh ra nhìn qua tôi rồi cúi đầu trước Tùng

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nang-no-tinh-duyen/chuong-87.html.]

"Anh Tùng mới đến! Đây là…

Tùng trả lời

" Vợ tôi!

"Chào chị. Tôi là Minh. Quản lý xưởng ạ.

Tôi gật đầu, đồng thời ngước nhìn anh ta.

" Minh...chẳng lẽ người này là người mà chị My quen, nhưng sao anh ta lại ở đây? Vậy chị My đâu rồi? Tôi cau mày nhìn dù trong đầu có nhiều thắc mắc nhưng thấy không tiện hỏi nên tôi im lặng luôn

" Bản hợp đồng bên kia cậu làm xong chưa? Đưa tôi xem….?

"Đây ạ!

Thấy Tùng đang có việc cần bàn với lại tôi cũng hơi buồn đi tiểu, do dạo này bụng tôi hơi to nhịn tiểu lâu không được nên tôi liền ghé sát tai Tùng hỏi nhỏ

" Anh...nhà vệ sinh ở đâu vậy?

Tùng nhìn tôi quan tâm trả lời

"Để anh đưa em đi?

Tôi lật đật từ chối

" Không cần đâu, anh cứ chỉ đi tự em đi được mà.

Tùng chần chừ nhìn tôi rồi mới tặc lưỡi chỉ hướng cho tôi đi.

Bước ra khỏi phòng tôi quẹo trái, nhìn thấy tấm bảng màu xanh chỉ nhà vệ sinh nên tôi bước thẳng, vô tình lúc này lại đi ngang qua một cái kho. Tôi nghe có tiếng người nói trong đó, và nhận ra có giọng của chị My nên tôi liền dừng lại.

Tiếng chị cất lên rõ ràng như đang kể lể sự tình với một ai đó

"Mệt quá chị ạ. Nếu như ngày đó em không kiêu căng ngạo mạn, chắc có lẽ giờ này em không phải thế này đâu.

Giọng người khác lại cất lên an ủi

" Thôi em ạ, dù sao thì công việc này cũng nhẹ nhàng mà em. Cố lên. Chị em ta cứ coi như cố gắng làm đi, đừng câu nệ bản thân mình đang làm việc gì thì chị em ta sẽ thoải mái mà, tới tháng được nhận lương là thích rồi em.

"Dạ chị. Nhưng mà cũng buồn lắm chị. Bởi vì hằng ngày nhìn thấy người mình thương nhưng không dám đối mặt, công việc của mình thì lại thấp hèn, nhiều lúc em muốn đứng ra gặp anh ấy nói chuyện đàng hoàng nhưng nhìn bộ đồ trên người mình, nhìn công việc dọn vệ sinh của mình đang làm...Em không đủ can đảm chị ơi…

Hức...hức…

….

Loading...