Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 131
Cập nhật lúc: 2024-07-30 15:48:07
Lượt xem: 720
Để Hoa Dạng yên tâm thi vào đại học, cha mẹ cô đã đứng ra quản lý công việc kinh doanh, bởi vì bọn họ cũng không muốn cô bị phân tâm.
Hoa Dạng đeo cặp sách đi ra ngoài, mang theo máy radio, cô đang chăm chú nghe đoạn băng tiếng Anh, đột nhiên có người chặn đường Hoa Dạng rồi đưa một bức thư màu hồng: "Bạn học Hoa Dạng, lá thư này tôi trả lại cho cậu, cảm ơn cậu đã chú ý tới tôi, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng của việc học, tôi không có tâm tư quan tâm tới mấy chuyện này."
Một màn này hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người vây xem, Hoa Dạng cũng được coi là người nổi tiếng số một trong trường, hầu như ai cũng biết đến cô.
Mọi người đều tròn mắt, wow, mỹ nữ học bá viết thư tỏ tình với bạn trai? Đây đúng là chuyện kinh điển!
Nhìn Hoa Dạng mong mang dịu dàng, có vẻ không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ chăm chú đọc sách, thế mà nay mọt sách chính hiệu lại động lòng, quá kích động!
Hoa Dạng kéo tai nghe xuống, nhìn nam sinh chắn đường, tướng tá của người này cao ráo lại đẹp trai, dáng vẻ có phần tự đắc, cô hơi nhướng mày hỏi: "Cậu là ai? Chúng ta biết nhau sao?"
Vẻ mặt Từ Lập đông cứng lại: "Cậu không biết tôi? Chắc chứ?"
Hoa Dạng lại nghiêm túc nhìn vài cái rồi lắc đầu: "Cậu không ở trong lớp của tôi."
Cô chỉ biết các bạn cùng lớp với mình, hoặc thêm vài ba bạn học sinh đứng đầu khác, nhiều lắm cũng chỉ quan tâm tới các học sinh trong bảng xếp hạng, còn những người khác Hoa Dạng không quan tâm. Từ Lập nghiến răng, có chút xấu hổ, buồn bực giơ tay vẫy lá thư: "Nhưng đây là thư tình cậu viết cho tôi. Có cần tôi đọc ra không?"
Hoa Dạng đang trong tuổi dậy thì, duyên dáng yêu kiều, tựa như một đóa hoa tươi sáng, đẹp đế không gì sánh được, nhưng ở cô lại có khí chất uy nghiêm, lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần.
Cũng vì vậy cho nên có rất nhiều nam sinh thích Hoa Dạng, nhưng lại ít người thực sự dám theo đuổi cô.
Mỹ nữ cao vời tựa mây xanh, cô đứng ở chỗ quá cao, làm nam sinh cũng cảm thấy tự ti khi đứng cạnh.
Vì vậy, khi Từ Lập nhìn thấy cuối thư có chữ ký của Hoa Dạng, cậu ta đột nhiên vô cùng phấn khích, lòng tự tôn của một thiếu niên vô cùng thỏa mãn.
"Được rồi, đọc đi" Hoa Dạng cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, mở miệng gật đầu: "Cậu cũng có thể nhân cơ hội này quen biết tôi. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nau-an-o-thap-nien-80/131.html.]
Từ Lập: “... Học bá đúng là học bá, tự tin như vậy!
Học sinh đứng xung quanh xem náo nhiệt ngày càng nhiều, cả đám sôi nổi ôn ào, muốn cậu ta nhanh chóng đọc lá thư, Từ Lập do dự, tâm tình phức tạp: "Bạn học Từ Lập thân mấn, từ lần đầu nhìn thấy cậu, tôi đã yêu đã thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu thật đẹp trai và khoẻ mạnh ..."
Hoa Dạng khó chịu cau mày, làm động tác dừng lại: "Đẹp trai và khoẻ mạnh là hai từ không hợp nhau, vốn dĩ không thể dùng chung một chỗ. Tiếp tục."
Giọng điệu nhận xét, đánh giá bài văn này là sao? Cho dù có bong bóng màu hồng bay lên, cũng bị cô ấy chọc thủng mất.
Khóe miệng Từ Lập khẽ giật giật vài cái: "Tôi ngày đêm đều nghĩ đến cậu, tương tư đến phát điên, ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày chỉ cần lén nhìn cậu một cái liền cảm thấy vui vẻ..."
Câu này nghe quá buồn nôn, mọi người nghe đều nổi hết da gà, vấn đề là tài văn chương dở tệ như vậy làm sao có thể là của học bá được chứ?
Tài viết văn của Hoa Dạng tiếng lành đồn xa, thường xuyên được lấy làm văn mẫu, còn từng giành được mấy giải thưởng lớn trong các cuộc thi viết.
Hoa Dạng bĩu môi nói với giọng ghét bỏ: "Nam sinh làm gì có mùi lẩu với mùi tiền? Mùi tôm đất xào cay? Mùi thịt nướng? Trên đời này chỉ có mỹ thực là không thể phụ bạc, còn con trai á... Thôi bỏ đi. Ngại quá, cậu cứ tiếp tục!"
Một lá thư tình lại bị chê không đáng một đồng, mọi người cảm thấy hết sức vui vẻ .
Từ Lập ngượng ngùng không muốn đọc nữa, hiện tại cậu ta cảm thấy cực kì xấu hổ, nhưng mà những bạn học khác lại không chịu buông tha, có người còn tiến đến giật lấy bức thư tình, đọc to thành tiếng: "Vì cậu, tôi sẵn sàng từ bỏ cả thế giới....
Hoa Dạng không nhịn được cười: "Cái gọi là tình yêu chẳng qua là do hormne nội tiết tố phát triển. Theo cơ sở khoa học, chuyện này kéo dài nhiều nhất là hai năm. Vì hai năm này từ bỏ cả thế giới. Đầu óc của người này hình như có vấn đề. Chỉ số thông minh cũng hơi thấp. Còn nữa không?"
Từ trước đến giờ cô luôn cho người ta cảm giác bình tĩnh tự chủ, vừa mạnh mế lại thông tuệ.
Mà nội dung bức thư này quá uỷ mị, giống như một kẻ ngốc bị tình cảm làm cho mê muội.
Đấn lúc này Từ Lập mới phát hiện ra có gì đó không ổn: "Thật sự không phải cậu viết nó sao?"
Người nào dám chơi cậu ta! Thật đáng ghét!