Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 149
Cập nhật lúc: 2024-07-31 09:38:27
Lượt xem: 1,061
Ngôn Mạch ở một bên lạnh lùng mở miệng: "Tôi cùng Tiểu Dạng hợp tác làm xưởng đồ kho rồi, thời gian rất eo hẹp, cái khác thì thôi đi."
Hoa Chí Hồng sửng sốt: 'Hai người muốn mở xưởng đồ kho?"
Ngôn Mạch thưởng thức chén trà, mặt mày trầm ổn: "Đúng vậy, đất đã mua xong, hiện tại đang bắt đầu xây dựng”"
Hoa Chí Hồng vốn dĩ đã xem trọng Hoa Dạng, nhưng hiện tại mới phát hiện cô lợi hại hơn so với tưởng tượng của cậu ta rất nhiều.
Khi bọn họ còn đang nỗ lực vì cuộc sống, thì cô đã một đường chạy như điên, giờ đã thành một nhà giàu có tài sản trăm vạn, không! Nói không chừng tài sản nhà cô đã lên tới ngàn vạn cũng nên.
Người so với người tại sao lại kém nhiều đến như vậy? Rõ ràng đều là con cháu của nhà họ Hoa, gien di truyền hẳn là cũng không khác biệt nhiều mới phải chứ.
Trong buổi tiệc, Hoa Dạng đi kính rượu các bàn xong, đang định rời đi thì lại bị bà Hoa nắm tay gọi lại khóc lóc, làm trò trước mặt mọi người mà cầu xin: "Tiểu Dạng, bây giờ cháu cũng đã là sinh viên rồi, cháu rủ lòng tốt bụng mà tha cho vợ chồng nhà bác hai và Hoa Vũ đi, dù sao bọn họ cũng chưa làm tổn thương cháu, hãy bỏ qua cho tụi nó lần này đi, có được không? Coi như bà nội cầu xin cháu."
Đây mà là cầu xin sao? Là bắt ép! Là cậy già lên mặt thì có!
Trương Tuệ nhíu mày, trong lòng phải cố gắng nhẫn nhịn để không bùng phát, ngày vui lớn như vậy lại cố tình làm bọn họ khó chịu, rõ ràng đám người này không xem nhà bà là gia đình.
"Bà Hoa, việc này là việc của cục cảnh sát, người muốn cầu xin thì nên đi tìm bọn họ cầu xin, nhà chúng con chỉ là dân chúng bình thường, thấp cổ bé họng, làm gì có năng lực can thiệp vào sự công chính của pháp luật?"
Trương Tuệ mở miệng gọi bà Hoa chứ không gọi là mẹ chồng.
Bà Hoa đã sớm không vừa mắt bà, chỉ hận không thể ép Hoa Quốc Khánh ly hôn rồi cưới con dâu khác vào cửa.
Con út của bà kiếm được nhiều tiên, nhưng bọn họ lại không chiếm được chút tiện nghi nào, cùng lắm là dịp lễ tết hàng năm đưa qua mấy thứ quần áo, giày, điểm tâm bình thường. Ngay cả phí dưỡng lão cũng chiếu theo quy củ của mấy nhà trong thôn. Càng đừng nói tới trợ giúp cho nhà con cả và con thứ của bà ta.
Bà Hoa đã từng nhiều lân đề cập Hoa Quốc Khánh phải chia hoa hồng cho đại phòng và nhị phòng, nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn luôn ngó lơ, toàn nghe tai này xong lại lọt qua tai kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nau-an-o-thap-nien-80/149.html.]
Con dâu như vậy có ích lợi gì, còn không bằng con dâu người ta hằng ngày ở bên cạnh hầu hạ tận hiếu.
"Cô đừng hòng lừa gạt tôi, chỉ cân mấy người chịu tha cho bọn họ, thì bọn họ đã có thể ra tù rồi." Bà Hoa mù luật cho nên cái gì cũng không hiểu, chỉ khăng khăng làm theo ý mình.
"Tiểu Dạng, cháu chỉ cần trả lời bà, cháu có đồng ý tha cho bọn họ hay không?”
Hoa Dạng cũng không thèm để ý đến hình tượng của mình trong mắt bọn họ, chỉ cần có tiền có quyền tự nhiên sẽ có tiếng nói.
"Bà Hoa, cháu biết từ nhỏ cháu đã không được bà ưa thích, ở trong mắt bà cháu chỉ là đứa bé nhặt được trên đường lớn, muốn mắng thì mắng muốn đánh thì đánh..."
Sắc mặt của bà Hoa nhanh chóng biến đổi, không kiên nhẫn khiển trách: "Cháu nói mấy lời vô dụng này làm gì? Có phải muốn bà quỳ xuống lạy cháu hay không? Được bà quỳ cho cháu coi...
Vốn dĩ cháu gái thi đậu vào Bắc Đại, hai ông bà rất tự hào vì có thể đi khoe khoang với mọi người, nhưng nó lại nhốt cả nhà bác hai nó vào tù, chuyện này làm cho bà ta rất tức giận.
Hoa Quốc khánh cũng bực, ông vội tiến lên che chắn trước mặt con gái, giọng nói lạnh thấu xương: "Mẹ mẹ nhất định phải ép con bé sao? Nếu người quỳ xuống, cả đời này con sẽ không trở lại đây nữa".
Hiện trường bỗng chốc trở nên ồn ào, mọi người xúm vào khuyên bảo, sao có thể không trở lại chứ? Hoa Dạng là người đầu tiên trong thôn đậu đại học, nói ra vẻ vang biết bao nhiêu.
Hoa Chí Hồng vọt ra, mặt đỏ rần nói: "Bà nội, người bệnh không nhẹ rồi, để ngày mai cháu đưa bà đi bệnh viện khám. Thật ngại quá, bà nội cháu tuổi tác đã cao, đầu óc có chút vấn đề."
Mặc kệ bà Hoa dãy dụa thế nào, cậu ta nửa ôm nửa kéo đưa người trở về phòng.
Hoa Chí Hồng còn đưa mắt ra hiệu cho cha mẹ, Hoa Quốc Lập nhẹ nhàng thở dài, quay đầu nhìn cha mình: "Cha, chúng ta vào xem mẹ đi, đầu óc mẹ ngày càng hồ đồ, đúng là nên đi bệnh viện khám một chút."
Ông còn có thể làm sao bây giờ? Cho dù ông không thích Hoa Dạng, cũng không thể không thừa nhận trong thế hệ trẻ của nhà họ Hoa, Hoa Dạng chính là đứa thông minh nhất. Tương lai còn hy vọng vào nó giúp đỡ hai đứa con của ông ta nữa.
Chỉ dựa vào việc cô chỉ điểm công việc làm ăn cho Chí Vĩ, cũng đáng giá để ông thay cô thu dọn cục diện rối rắm này.
Ông Hoa nhìn đứa con trai ông yêu quý nhất, trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp.