Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 47
Cập nhật lúc: 2024-07-30 11:18:12
Lượt xem: 880
"Có tránh ra không thì bảo?" Hoa Quốc Sinh điên tiết trừng mắt nhìn hai anh em Chí Hồng và Chí Vĩ.
Hoa Chí Hồng vẫn yên lặng lắc đầu, không chịu lùi bước, cậu cảm thấy mình không thể trơ mắt nhìn Hoa Dạng bị ăn h.i.ế.p được.
Không nói đến chuyện lợi ích, chỉ dựa vào quan hệ và tình nghĩa mấy tháng nay, bọn họ cùng đồng tâm hiệp lực kiếm tiền, cậu cần phải đứng ra che chở cho cô.
Hoa Quốc Sinh muốn nhào lên đánh người, nhưng trong lòng ông hiểu rất rõ, ai có thể ra tay, và ai không thể ra tay.
Điển hình như Hoa Dạng thuộc về vế thứ nhất, bởi vì cha mẹ của cô nhu nhược, chỉ là hai con mèo cụt đuôi. Hoa Quốc Sinh ông muốn đánh như thế nào thì tuỳ, chỉ cần chừa chút mặt mũi cho em trai là xong.
Nhưng Hoa Chí Hồng thì không thể đụng vào được, vì cậu là cháu đích tôn của nhà họ Hoa, là quả tim treo trên đầu ông bà Hoa, bản thân cũng có tương lai, lại có người cha là đội trưởng của đội sản xuất, chỉ cần ông ta đụng vào một sợi tóc của Hoa Chí Hồng thì sẽ đắc tội với một đám người.
Huống hồ Hoa Quốc Sinh còn âm mưu trông vậy vào tương Hoa Chí Hồng sẽ giúp đỡ con trai ông. Cả đời này ông chỉ có một đứa con trai duy nhất, phải có người giúp đỡ dìu dắt thì mới yên tâm.
Hoa Quốc Sinh thấy không thể đả động được Hoa Chí Hồng, liền chuyển sang mục tiêu khác:"Anh cả, con trai anh có ý gì vậy? Muốn không nhận người chú hai này luôn sao? Hay là do anh có thành kiến gì với em nên nó mới như vậy?"
Hoa Quốc Lập thật sự không muốn chứng kiến cảnh này, không phải ông tốt bụng mà chỉ vì sợ mất mặt, liền vội vàng lên tiếng giảng hoà:"ÐĐương nhiên không phải, em hai, có gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện, không nên động tay động chân làm gì, đều là người một nhà với nhau cả, truyền ra ngoài người ta sẽ nói không dễ nghe đâu."
Trong lòng Hoa Quốc Sinh ngập tràn lửa giận, hừ lạnh một tiến đầy khinh bỉ:"Hừ, nhà chúng ta còn thanh danh tốt đẹp gì nữa đâu mà sợ? Hôm nay em phải đập c.h.ế.t con nhãi đầu sỏ gây chuyện kia."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:" Anh họ, anh cứ tránh ra đi, để em tới gặp bác ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nau-an-o-thap-nien-80/47.html.]
Hoa Dạng nói xong liền nhẹ nhàng đẩy người hai anh em Hoa Chí Hồng và Hoa Chí Vĩ ra, tự tin bước tới đằng trước, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã như đang đi chợ hoa. Ai không biết còn tưởng cô không phải là đương sự đang được nhắc đến từ nãy tới giờ.
Hoa Quốc Sinh thấy thái độ lồi lõm của Hoa Dạng thì sấn tới, trong lòng Hoa Chí Hồng cực kì căng thẳng, vội lên tiếng gọi:"Tiểu Dạng, không được đâu, mau lùi về đi."
Hoa Dạng đứng đối diện Hoa Quốc Sinh, ánh mắt không sợ hãi cũng không hề tránh né:"Mọi người nghe cho rõ đây, hôm nay ai dám đụng đến một đầu ngón tay của tôi, tôi sẽ khiến cho người đó cả đời khốn cùng, lâm vào cảnh bi đát."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra một cỗ khí lạnh, mọi người xung quanh không nhịn được mà khẽ rùng mình một cái.
Đây là lời của một đứa con nít nói sao? Thật đáng sợ, da gà của bọn họ cũng nổi khắp người rồi, ngay cả hai người phụ nữ nãy giờ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, hiện tại cũng dừng lại rồi đứng im như tượng.
Hoa Quốc Sinh cũng lâm vào sợ hãi, nhưng một lúc sau nhanh chóng sốc lại tinh thần rồi cười lạnh:"Ha ha ha, chỉ dựa vào mày á?” Hoa Dạng ngẩng đầu đón nhận tia khinh miệt trong mắt ông ta, khoé miệng treo một nụ cười nhàn nhạt như có như không:"Đúng vậy, chỉ vừa vào một mình cháu. Bác hai, không phải nhà bác có một cái tiệm tạp hoá sao? Chắc là không có giấy phép kinh doanh đâu nhỉ, cháu chỉ cần đi cử báo lên trên, cái tiệm đó sẽ nhanh chóng bị niêm phong. Trừ khi bác có thể mua chuộc được các cấp lãnh đạo ở địa phương rồi chứng minh được mình kinh doanh hợp pháp, nhưng mà chuyện này có khả năng không? Nếu bác mà có bối cảnh và quan hệ rộng như vậy, chắc chắn sẽ không yên phận ở trong cái thôn này suốt bao nhiêu năm trời."
Hoa Quốc Sinh là điển hình của kẻ tiểu nhân, ở nhà thì la lối ăn h.i.ế.p người thân, chỉ dám ở địa bàn nhà mình mà nhe nanh múa vuốt, đến khi đi ra ngoài thì thở cũng chả dám thở chứ đừng nói là gây chuyện.
"Đương nhiên, đây mới chỉ là bước đầu tiên." Hoa Dạng từ tốn nói, dáng vẻ như đang bàn luận về việc nhà, nhưng từng câu chữ đều mang theo d.a.o cất chứa ở bên trong. "Tiếp theo, cháu sẽ làm gián đoạn con đường nhập hàng của bác, nếu không có hàng hoá thì làm sao mà bán? Cho dù sau này bác có muốn mở quầy hàng rong cũng không có cửa."
Nếu hôm nay cô không hù doạ được mấy người này, vậy hậu quả sau này rất khó lường. Hoa Dạng muốn bóp c.h.ế.t nguy cơ từ trong trứng nước, miễn để đám người này tiếp tục gây chuyện dây dưa.
Chưa kể, sau này việc kinh doanh tiệm ăn của nhà cô sẽ trở nên khá khẩm, lúc đó cô cũng không có dư sức để đi đối phó với bọn họ.
Vậy hôm nay trực tiếp lấy Hoa Quốc Sinh ra để lập uy! Coi như g.i.ế.c gà doạ khỉ luôn.
Hoa Quốc Sinh nghe mấy lời Hoa Dạng nói thì trợn mắt há hốc mồm, con ranh này điên rồi sao? Nó có biết mình đang nói cái gì không?