Diệp Thù Yến nhìn bộ dạng say khướt của Đường Noãn, lại hỏi tài xế: "Bọn họ uống rượu từ khi nào.”
Tài xế tất cung tất kính nói: "Buổi sáng đã đi.”
"Chơi cả ngày?”
Tài xế gật đầu.
Diệp Thù Yến đăm chiêu, chuyện đầu tiên mà nhà họ Đường làm sau khi rời khỏi nhà họ Diệp nhất định là đi đón Đường Tinh, như vậy Đường Noãn cũng nên đi nhận thân mới đúng, với tính cách cẩn thận của cô, cho dù không có tình cảm, cũng phải hiểu rõ tình huống để phòng ngừa bên kia xảy ra loạn.
Nhưng cả ngày như vậy, lại không đi sao? Chẳng lẽ lại là chuyện gì trong tương lai? Có vấn đề với gia đình này? Nhưng nghe lời cô hình như còn rất muốn để bọn họ ở nơi này. "Bọn họ cũng sẽ yêu quý cậu.”
Quý Vân say khướt võ bả vai Đường Noãn. Trên mặt Đường Noãn có chút do dự, một lúc lâu sau vẫn cười ha ha tắc đầu: "Yêu thương cái gì chứ, tớ không yêu bọn họ, bọn họ cũng không yêu tớ.”
Quý Vân túm lấy điện thoại của cô nghiêm túc nói: "Không tin cậu gọi điện thoại hỏi trước!”
Đầu Đường Noãn nhất thời lắc lư như cái trống: "Không gọi, bọn họ không nhận!”
Diệp Thù Yến vẫn cho rằng cô đã gọi điện thoại, lại nghe thấy tiếng lòng cô:【Không gọi, ba mẹ và chị gái đều không để ý tới mình, mình không để ý tới bọn họ!】Ngữ khí kiêu ngạo lại quật cường, Diệp Thù Yến lại nghe ra một tia yếu ớt, cứ như là đã từng bị thế giới vứt bỏ vậy, giống như thế.
Anh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, đính hôn 3 năm, hình như Đường Noãn chưa từng gọi điện thoại cho anh, có việc đều là nhắn tin. Anh vốn tưởng rằng cô sợ quấy rầy anh, bây giờ xem ra cũng không phải. Lý Thu Thu nói: "Cậu gọi cho tớ, tớ khẳng định nhận! Đừng sợ, cậu gọi đi!” Vậy là không chỉ có anh...
"Đường tiểu thư!” Tài xế sợ hãi hét lên. Diệp Thù Yến khôi phục lại tinh thần lại, thì ra Đường Noãn vừa rồi đầu lắc quá mạnh, lúc này ngất xỉu không đứng được, dựa thẳng vào thang máy trượt xuống. Diệp Thù Yến sải bước tiến lên đỡ người dậy, ngay từ đầu Đường Noãn còn tràn đầy từ chối, cho đến khi Diệp Thù Yến lên tiếng: "Đừng lộn xộn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-114.html.]
Đường Noãn lúc này mới ngừng giãy dụa, ngẩng đầu nói: "Diệp Thù Yến?”
Diệp Thù Yến nhìn cô, đột nhiên quên mất lời định nói. Cô còn mặc quần áo buổi sáng, bả vai lộ ra một nửa, bờ vai mượt mà vì lạnh mà đỏ ửng lên.
DTV
Như được tô vẽ thêm một lớp, đôi mắt hồ ly lúc này cố gắng mở to tròn, hơi nước m.ô.n.g lung bộ dạng vô tội lại mang theo mị sắc, đôi môi đỏ mọng diễm lệ hơi lẩm bẩm, đôi môi dưới theo ánh đèn thang máy phản xạ ánh sáng óng ánh. Anh biết mùi vị kia, mềm mại, ngọt ngào... 【Là Diệp Thù Yến, đây là Diệp Thù Yến, không thể để anh ta phát hiện... Đường Noãn, kiên trì!】
Diệp Thù Yến nháy mắt tỉnh táo lại, nhắm mắt lại, lúc mở ra lại là tổng giám đốc Diệp thị không có tình cảm kia. Anh nhìn cô mặc chiếc váy gợi cảm, lại bày ra dáng vẻ đoan trang, cười nhịn nọt với anh: "Anh Thù Yến, em yêu anh!”
Diệp Thù Yến còn chưa kịp phản ứng, Quý Vân và Lý Thu Thu đã khiếp sợ.
Quý Vân nói: "Cậu điên rồi!”
Lý Thu Thu nói: "Yêu anh ta thì cậu xong đời!” Vẻ mặt của Đường Noãn nhu thuận lại kiên định nói: "Xong đời xong đời!” Nói xong vậy mà còn đưa tay muốn ôm.
【Đến đây, làm ơn cảm nhận tình yêu vặn vẹo của tôi!】
Khuôn mặt của Diệp Thù Yến không chút thay đổi đẩy cô ra: "Có muốn tôi thu hồi căn hộ không?”
Nghe thấy những lời này, Đường Noãn lập tức đứng vững, cực kỳ nghe lời.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô vùi đầu xông vào nhà, giống như chỉ cần chạy thật nhanh, chiếm được vị trí anh sẽ không thu hồi căn hộ.
Diệp Thù Yến vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn Quý Vân và Lý Thu Thu chạy theo, gọi điện thoại cho quản gia.
...