Cứ như nghe thấy động tĩnh nên mở mắt, đôi mắt bởi vì phát sốt mà đỏ bừng nhu thuận đột nhiên sáng lên kinh người, trong miệng lại nói: "Anh chưa đi sao?”
Diệp Thù Yến kéo ghế ngồi xuống bên giường, đưa tay lên gõ vào trán cô: "Tôi ở trong lòng em rốt cuộc có hình tượng, nửa đêm bỏ mặt hôn thê đau ốm có thể yên ổn ngủ vậy.”
Đường Noãn mím môi cười.
Cảm giác đáy lòng dâng lên sung sướng, Diệp Thù Yến nhìn cô cũng không khỏi cười rộ lên, lúc này lại giống như một đứa trẻ.
"Ngủ đi.”
Diệp Thù Yến đưa tay che mắt cô lại: "Tôi không đi.”
Âm thanh trầm thấp khiến cho người ta vô cùng an tâm. Đường Noãn cảm thấy trái tim giống như bị thứ gì đó đánh trúng, nháy mắt tê dại.
[Chả trách trong phim ảnh tiểu thuyết, vừa ngã bệnh đã dễ dàng lấy thân hứa hẹn, cái này đúng thật là không chịu nổi mà. ]
Diệp Thù Yến dở khóc dở cười, tinh thần bắt đầu có chút không an phận: "Mau ngủ đi, có muốn khỏe lên không đây?”
【Nếu có thể vỗ về mình thì tốt rồi.】
Diệp Thù Yến nhìn lông mi khẽ run của cô, bất đắc dĩ cười, đưa tay phủ lên chăn, nhẹ nhàng vỗ cô. 【Mắc bệnh thật là tốt, không biết anh Thù Yến có thể hát ru không?】
Câu được voi đòi tiên chính là nói cô đây, Diệp Thù Yến đánh vào tay cô một cái, muốn thu hồi lại, Đường Noãn vội vàng đè lại, cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngủ. Có thể thấy cô còn có chút khó chịu, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Một giờ sau, bác sĩ Trương tới rút kim tiêm ra, Đường Noãn bị đánh thức. Diệp Thù Yến thấy cô Tỉnh lại, lập tức bưng cháo đã nấu xong vào: "Ăn trước một ít, chờ lát nữa dì Hà đến rồi tính sau.”
Đường Noãn khiếp sợ: "Anh biết nấu cơm sao?”
Diệp Thù Yến nói: "Học ở mấy năm du học, biết mấy cái đơn giản.”
Đường Noãn nghi hoặc, thân phận của anh, cho dù trong thời gian du học cũng phải có người chăm sóc mới đúng. Diệp Thù Yến bưng cháo: "Muốn ăn như thế này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-200.html.]
"Không cần, không cần.”
Đường Noãn vội vàng tự mình bưng lấy ăn. Diệp Thù Yến bật cười, lúc nghĩ lá gan rất lớn, lúc này lại giả vờ.
Cũng không biết có phải vì có buff của Bá tổng hay không, Đường Noãn lại cảm thấy cháo này rất ngon, Diệp Thù Yến nhìn cô ăn ngon miệng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Ăn cháo xong cả người cô thoải mái hơn rất nhiều, vệ sinh súc miệng trở về xong, ngượng ngùng nói với Diệp Thù Yến: "Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, anh Thù Yến cũng mau về ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi làm.”
Diệp Thù Yến không để ý tới cô, trực tiếp lấy ra một tấm chăn mỏng trong tủ bên cạnh lấy đặt ở trên giường.
Nhìn bộ dạng anh muốn ngủ ở đây, Đường Noãn hoảng sợ: "Anh làm gì vậy?”
Diệp Thù Yến xốc chăn mỏng lên, thản nhiên nói: "Thực hiện quyền lợi của hôn phu.”
Đầu óc Đường Noãn còn có chút hồ đồ, theo bản năng quấn áo ngủ lại, nghĩ thầm, cầm thú như vậy sao?
DTV
Diệp Thù Yến nhíu mày: "Hôn thê có quyền ngủ trên giường, hôn phu không có sao?
Đường Noãn ngại ngùng cười, lên giường, thầm nghĩ, thật sự là gây thù.
Diệp Thù Yến không để ý tới cô.
Giường của Đường Noãn đương nhiên không nhỏ, nhưng cũng không phải bốn người nằm dư dả, hai người ngủ một bên thật ra không quấy rầy gì nhau.
Nhưng Diệp Thù Yến nhìn người lần nữa lăn qua, bất đắc dĩ thở dài một hơi, giúp cô đắp chăn lên, đưa tay ôm người, không buông ra nữa.
Nhưng không an ổn được bao lâu, hô hấp nóng bỏng phun lên ngực, Diệp Thù Yến mở mắt ra, phát hiện người trong n.g.ự.c lại nóng lên.
Diệp Thù Yến giúp cô thay miếng dán hạ sốt, bác sĩ Trương lại tới xem một lần, cho uống thuốc, lúc này đã hơn 8 giờ sáng.
Diệp Thù Yến nhíu nhíu mày, hôm nay anh còn có một cuộc họp quan trọng, nhìn Đường Noãn mê man, anh lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho trợ lý Văn. Nhưng điện thoại của Đường Noãn trên tủ đầu giường vang lên trước, anh đi tới cầm lấy, là Đường Nguyệt gọi.
Suy nghĩ một chút, anh vẫn bấm nghe máy.