Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng đóng cửa vọng lại, Diệp Thù Yến mặt không chút biểu cảm đột nhiên xoay người tựa vào bàn trang điểm rồi thở dài, một lúc sau lại ảo não đưa tay che mắt, vừa nãy anh làm sao vậy... Bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, Diệp Thù Yến đứng thẳng người lên, gọi cho trợ lý Văn: “Không phải cậu nói người nhà họ Đường không đến sao?”
Trợ lý Văn đáp: “Quả thật không đến, thiệp mời mà anh gửi đi cũng không có thu về.”
Diệp Thù Yến cau mày nói: “Bọn họ đến rồi.”
Trợ lý Văn: . . .
“Để tôi đi xem sao.”
Bên này Đường Noãn cũng đã tìm được cả nhà Đường Kim Hâm.
Lễ hội kỷ niệm 50 năm của Miracle Media rất hoành tráng, người được mời cũng rất nhiều. Do đó, để tránh việc hỗn loạn, yến hội đã phân thành các khu khác nhau, cũng không phải cố ý muốn phân biệt như thế, mà là người cùng giai tầng, tầng lớp thì dễ giao lưu với nhau hơn. Dù sao một sinh viên mới tốt nghiệp đang đi gầy dựng sự nghiệp, bảo đi tìm người có cấp bậc cao như Diệp Thù Yến là chuyện không có khả năng, nhưng tìm một vài quản lý của một số công ty mới nổi hoặc nhà đầu tư cá nhân có tiền nhàn rỗi ở đây thì cũng gọi là khá ổn và thực tế.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-218.html.]
Những kiểu người như này trong yến hội cũng nhiều nhất và sôi nổi nhất, Đường Noãn đi qua cửa hông để tiến vào khu Tây, tiếng ồn càng ngày càng lớn. Cô có thể nhìn thấy rất nhiều người đang nâng ly uống rượu xã giao. Cô đi qua vài lớp người, có thể nghe được bọn họ đang nói về các dự án khác nhau.
Đường Noãn thấy Đường Kim Hâm trước, thật lòng mà nói là do khí chất của ông ấy quá nổi bật. Ông ấy vẫn như lúc trước, mặc vest chỉnh tề được một lúc là lại không chịu được mà tháo cà vạt xuống. Thẩm Kim Hoa khoác tay ông ấy, đang nói chuyện cùng với mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên. Đường Nguyệt và Đường Phi cũng xúm lại những vòng giao tiếp khác nhau, nhưng có lẽ vì đang đợi cô nên họ ở cách nhau không xa.
Gần như lúc Đường Noãn nhìn thấy họ thì họ cũng phát hiện ra cô. Đường Phi vui mừng vẫy tay với cô: “Noãn Noãn, ở đây.”
Đường Bôn nhanh nhẹn chào hỏi cô, chàng trai trẻ mặc một bộ vest kiểu Anh màu xám nhạt viền trắng, phong thái lạnh lùng khiêm tốn khiến người qua đường phải đưa mắt nhìn. Nhưng mà đợi đến khi ở trước mặt Đường Noãn thì cậu ấy lại lộ ra dáng vẻ khá hoạt bát: “Chị Noãn.”
Vừa nói vừa giơ tay về phía Đường Noãn.
Đường Noãn bật cười khoác cánh tay của cậu ấy, Đường Bôn như được giao cho sứ mệnh, dẫn cô đến chỗ ba mẹ. Dọc đường đi, cậu ấy cẩn thận quan sát, mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, sợ người khác đụng phải cô. Đường Noãn thấy vậy thì cười hỏi: “Mọi người lấy thiệp mời ở đâu vậy, chị tưởng rằng mọi người không đến nữa chứ.”
Đường Noãn biết rằng người nhà họ Đường không dùng thiệp mời mà Diệp Thù Yến đã đưa. Tuy bọn họ chưa từng nói gì nhưng Đường Noãn cũng có thể cảm nhận được rằng bọn họ có thành kiến đối với Diệp Thù Yến. Lúc đầu cô vẫn chưa rõ lắm, nhưng sau khi Đường Bôn nói nhỏ thì cô mới biết được, là vì lúc trước, khi Giang Miểu nhắm vào cô mà Diệp Thù Yến hoàn toàn không xuất hiện, sau đó lại nghe ngóng được rằng Diệp Thù Yến không có tình cảm gì với cô nên bọn họ cho rằng anh không phải là mối duyên tốt.
Đường Noãn không biết nên giải thích thế nào cho họ hiểu về quan niệm hôn nhân hợp tác giữa cô và Diệp Thù Yến. Cũng may việc ở chung giữa cô và bọn họ cũng đang trong giai đoạn thích ứng, hai bên đều có chừng mực, đối với việc riêng tư và quyết định của cô thì bọn họ cũng không can thiệp quá nhiều. Điều này ít nhiều cũng khiến cô được nhẹ nhõm phần nào, đó cũng là nguyên nhân cô đồng ý ở chung với họ. Tuy cô không kháng cự mấy với sự nhiệt tình của gia đình này, nhưng thói quen tự mình quyết định được nuôi dưỡng suốt hai mươi mấy năm làm cô không thể tiếp nhận sự quản thúc của người khác được.