Đường Thắng An gượng cười: “Đường Tinh, không cần phải nói những lời giận dỗi như vậy.”
Trong lòng lại rất đắc ý, lời mà con gái cố tình nói ra, thân là ba muốn đền bù thua thiệt cho con gái ruột của mình cũng không trách được, thật ra những chỉ tiêu vặt vãnh thì nhà họ Đường cũng không để trong mắt, chủ yếu là những thứ mà Diệp Thù Yến cho Đường Noãn sau khi đính hôn, mặc kệ có thể đòi được bao nhiêu thì con số kia tóm lại cũng là một khoản không nhỏ. Đường Tinh nghi hoặc nói: “Con nói sai chỗ nào sao? Đây không phải là ý mà ba và Đường DỊ đã thảo luận sao? Ba và em bàn bạc trong phòng sách, con đã nghe cả rồi.”
Những tiếng xì xào bàn tán của mọi người đột nhiên vang lên, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ vào cả nhà Đường Thắng An.
“Đây là nhà quyền thế sao? Cũng keo kiệt quá rồi đấy.”
“Khó trách tập đoàn Đường Lễ không ngóc đầu nổi, nghe nói tỉ lệ từ chức của nhân viên rất cao.”
“Ha ha, nhà quyền thế, ha ha, nhà bình thường như chúng ta cũng sẽ không làm ra những chuyện như như vậy, chậc chậc...”
Sắc mặt cả nhà Đường Thắng An đỏ cả lên, Diệp Thù Yến nói: “Vậy thì cứ tính cho rõ ràng, mau chóng đổi hộ khẩu lại, tôi đích thân ra làm nhân chứng.”
Dứt lời anh nhìn sang trợ lý Văn.
Trợ lý Văn kinh hãi, nội tâm nhịn không được thét chói tai: Diệp tổng, hôm nay anh ra ngoài thả lỏng, còn chất đống một đống công việc, xác định muốn tham dự chuyện nhàm chán như vậy sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-226.html.]
Nhưng ngoài mặt vẫn nhanh chóng đưa ra thời gian cụ thể: “Chín đến mười giờ sáng ngày mốt.”
Anh ấy nói xong, đến lượt Diệp Thù Yến kinh ngạc, anh nhớ là thời gian gần đây lịch trình đều kín mít, còn muốn để bọn họ từ từ chỉnh lý lại. Trợ lý Văn tất nhiên hiểu rõ anh đang nghĩ cái gì, bèn giải thích: “Cố tổng của giải trí Cẩm Lý đã ra nước ngoài theo đuổi cô vợ giận dỗi bỏ đi của mình rồi, nên hội nghị bị hoãn lại.”
Lúc đó anh còn mắng người ta ấu trĩ ngây thơ. Bây giờ, nhanh như vậy anh đã tham gia vào chuyện ấu trĩ, ngây thơ đó rồi đấy? Mặt Diệp Thù Yến vô cảm quay lại, nói với hai bên nhà họ Đường: “Giờ đó, hội sở Phong Gian, nếu mọi người không yên tâm thì mỗi bên có thể cử ra một người làm chứng.”
Anh trực tiếp giải quyết dứt khoát, mọi chuyện chưa đến nửa phút sau đều đã sắp xếp ổn thoả. Nhìn bóng lưng cả nhà Đường Thắng An rời đi, Đường Noãn không thể không cảm thán, việc khác thì không nói, nhưng cách làm việc của Diệp Thù Yến thì không thể bắt bẻ được. Khoé miệng Diệp Thù Yến khẽ cong lên, anh đi đến trước mặt Đường Kim Hâm: “Chú, dì, bên kia còn có vài hoạt động, cháu xin phép đưa Noãn Noãn qua đó.”
Vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo nhưng nhưng so với bên Đường Thắng An, rõ ràng cung kính hơn nhiều. Chỉ riêng thái độ của anh, cũng biết một nhà Đường Thắng An sợ là không chiếm lý được. Mấy người bên Đường Kim Hâm cũng không cản trở nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thù Yến nắm tay Đường Noãn cùng nhau đi về khu Đông, trợ lý Văn ở lại chăm sóc bọn họ.
DTV
Đường Noãn cố gắng quên đi hơi ấm trên tay, cô hỏi thăm: “Cái đó, không sao chứ? Ông cụ Diệp và bà Diệp sẽ không gây phiền phức cho anh chứ?”
Diệp Thù Yến quay đầu lại nhìn cô, Đường Noãn không biết tại sao có thể nhìn thấy được sự trìu mến từ ánh mắt của anh, chợt nghe anh nói: “Yên tâm, họ sẽ không gây phiền phức cho tôi đâu.”
Trong lòng Đường Noãn dâng lên một tia thất vọng, không gây phiền phức thì làm sao mà từ hôn. Anh lại nói: “Nếu như có cũng sẽ tìm em...”
Đường Noãn: . . . Tại sao trước đây cô không nhận ra anh lại khó ưa như vậy nhỉ? Diệp Thù Yến mỉm cười: “Hay là những ngày này em cứ theo sát theo tôi đi.”
Đường Noãn nhìn bộ dạng của anh, không biết tại sao lại rất muốn cắn cho anh một cái. Lúc cô trừng mắt nhìn mu bàn tay của anh thì có một phóng viên trẻ tuổi bước đến: “Diệp tổng, tôi có thể chụp cho anh và vợ tương lai của anh một kiểu ảnh không?”