Nghĩa Vụ Của Hôn Thê - Chương 241

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:49:54
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyệt dẫn Đường Noãn tiến vào dãy nhà sau viện, nơi này có năm gian phòng song song, bốn anh chị em bọn họ mỗi người một gian, còn có một gian làm phòng khách. Cô ấy đẩy phòng thứ hai ở sườn tây ra, nói với Đường Noãn: "Đây là phòng của em, bố trí hơi đơn giản, em xem nếu muốn thay đổi thế nào thì nói cho Đại Phi biết, để anh ấy liên hệ cho người ta làm.”

"Phòng sách thì ở phòng bên phía trước, em với các bạn của em rửa ráy một lượt đi, cơm nước xong lại dẫn em đi dạo.”

Nói xong thì nhường không gian lại cho Đường Noãn và Quý Vân Lý Thu Thu.

Cửa phòng vừa đóng lại, Quý Vân liền ngồi không yên, đứng dậy đánh giá khắp nơi: "Thân ái, cẩu phú quý vô tương vong nhé.”

*Cẩu phú quý, vô tương vong: chữ cẩu ở đây mang hàm nghĩa giả sử, nếu; cả câu tức là : nếu phú quý, không được quên.

Đường Noãn không thèm để ý cô ấy, Lý Thu Thu đứng trước tủ đứng, không nhịn được nói: "Phần thưởng của cậu nhiều thế cơ à?”

Đường Noãn mới phát hiện tủ đứng vốn nên để rất nhiều đồ, thế nhưng lại chỉ để mấy khung ảnh giấy khen, cúp thưởng của cô. Nghĩ cũng biết là dấu tích của ai, Đường Noãn có chút xấu hô, Quý Vân lại cười hô hô: "Mặt này cũng không khác mấy với ba tớ, lúc tớ học tiểu học được đứng thứ nhất, ba tớ tiền dọn riêng một căn phòng, tính để mấy giấy chứng nhận khen thưởng của tớ...”

"Kết quả không ngờ rằng không bày được kín một mặt tường, đúng không hả?”

Lý Thu Thu nói.

DTV

Quý Vân đã quen bị cô ấy bổ đao, không chút để ý, chỉ nhìn tủ đứng nói: "Đừng nói vậy, chia ra như vậy vẫn rất có khí thế, không hiểu sao có cảm giác kiêu ngạo.”

Đường Noãn bật cười: "Đây là vinh dự của tớ, cậu kiêu ngạo cái gì?”

Quý Vân "chậc" một tiếng: "Lời này lại không đúng rồi, cậu là bạn của tớ, tớ hãnh diện thay bạn tớ không được à?”

Nói tới đây, cô ấy khoác tay Đường Noãn, nịnh nọt nói: "Nghe nói tiền tiêu vặt một năm của cậu chỉ có một nghìn? Vậy kịch bản điện ảnh và truyền hình kia của chúng ta lại cần tớ lôi kéo đầu tư khắp nơi hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-241.html.]

Đường Noãn bật cười: "Tớ biết cậu mà, không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá thì tức là trộm cắp.”

Lý Thu Thu không đồng ý: “Đây là chuyện kiếm tiền, có cơ hội đương nhiên chúng ta phải tự mình giữ lại, sao có thể làm hời cho người khác?”

Đường Noãn liếc nhìn cô ấy một cái: "Lúc trước ai nói tớ vừa mới làm hạng mục, nguy hiểm khá lớn ấy nhỉ?”

Lý Thu Thu đúng lý hợp tình nói: "Hệ thống Noãn Dương của cậu đã chứng minh năng lực của cậu rồi, chúng ta vẫn là nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài.”

Quý Vân gật đầu: "Bên chúng tớ dự tính cũng phải một hai tháng, vừa lúc cậu có thể lợi dụng trong khoảng thời gian này đưa Hệ thống Noãn Dương đi giao lưu trao đổi một phen.”

Cô ấy nói xong, không khỏi cảm thán: "Đợi Hệ thống Noãn Dương hòa nhập rồi, cậu sẽ có một khoản thu nhập liên tục không ngừng.”

"Vận mệnh của cậu đảo ngược hoàn toàn luôn rồi, tớ hâm mộ c.h.ế.t mất thôi.”

Đường Noãn ngừng một chút, thực ra không có tiền vào liên tục không ngừng, mà là trực tiếp bán đi, đã ký hiệp nghị với Diệp Thù Yến rồi, chắc hẳn giờ đây bên Diệp thị cũng đang thu mua theo quy trình…

Chỉ có điều... Đường Noãn sờ sờ ngực, phát hiện cũng không đau lòng như thế, quả nhiên có tiền là có sức mạnh, khiến cho cô cảm thấy chuyện kia giống như không phải chuyện gì lớn, cô có thể làm thành công cái thứ nhất, cũng có thể làm thành công cái thứ hai... Diệp Thù Yến là cái thá gì, hừ!

"Nói ra, Diệp Thù Yến cũng đỉnh thật.”

Quý Vân nói: "Lần truyền hình trực tiếp đó, một mũi tên trúng bốn con chim: Trả lại trong sạch cho Đường Noãn, làm Giang Miểu mất mặt, buộc Diệp Nhị rời đi, lại còn tuyên truyền cho hệ thống của công ty.”

"Nghe nói Giang Miểu đã chuẩn bị ra nước ngoài, Diệp Nhị cũng phải đi theo.”

Quý Vân nghiêng đầu nói: "Tớ luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ có gì đó.”

Loading...