Đường Noãn bỗng khẽ "A" một tiếng, Diệp Thù Yến cúi đầu, tiếng anh vừa mới nghe thấy giống hệt tiếng hô anh nghe thấy ở trên lầu. "Làm sao vậy?”
Đường Noãn đau đớn nghiêng nghiêng đầu: "Bị cộm, vừa rồi bị cộm một cái.”
Diệp Thù Yến nhìn cô bởi vì quay đầu mà cần cổ nhỏ kéo dài ra, đôi mắt thâm sâu đột nhiên sầm xuống, nếu cắn ở trong miệng...
Đường Noãn giống như đã nhận ra nguy hiểm, vội vàng giơ tay đẩy đẩy cánh tay anh để bên người cô ra, Diệp Thù Yến khôi phục lại tinh thần, âm thầm thở hắt ra, xoay người ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó đưa tay ra sau gáy cô, hơi hơi dùng lực đỡ người ngồi dậy.
Mới phát hiện cô nói bị cộm chính là kẹp tóc sau ót, hôm nay cô không thả tóc, mà dùng một cái kẹp tóc hình chữ u, phía dưới có cài hai cái kẹp ngọc trai. Nằm thắng xuống đương nhiên sẽ bị đè phải, chắc là vừa rồi vì thưởng thức cảnh đẹp của ngọn đèn nên trực tiếp nằm xuống rồi bị cộm, cô lại không có việc gì, nghiêng người tiếp tục ngủ, kết quả làm hại anh lo tăng, còn khiến anh đi xuống xem sao... Diệp Thù Yến giơ tay tháo kẹp tóc ra.
Đường Noãn sửng sốt, Diệp Thù Yến thản nhiên nói: "Đừng nhúc nhích.”
Đường Noãn ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa, nhờ ngày đó đi dạo cửa hàng đá quý, Diệp Thù Yến cũng biết cách dùng của mấy vật trang sức này, rất nhanh đã tháo hai cái kẹp tóc xuống. Đường Noãn quay đầu, nói khẽ: "Cảm...”
Nhưng mà chữ cảm của cô còn chưa nói xong, đã cảm thấy da đầu thả lỏng, hoá ra Diệp Thù Yến đã rút cả trâm cài đầu của cô xuống. Mấy sợi tóc bị cuốn lại đã được thả ra, Đường Noãn giật giật đầu theo bản năng, mấy sợi tóc còn cuộn tròn cũng buông thõng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-246.html.]
Diệp Thù Yến không nhìn Đường Noãn, chỉ lấy ngón tay làm như lược chải vào giữa tóc cô, mấy sợi tóc rối không nghe lời cũng ngoan ngoãn thõng ra, mấy sợi tóc phía trước càng nghịch ngợm hơn, trực tiếp xõa thẳng xuống, che đi phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, theo góc nhìn của Diệp Thù Yến, anh chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm xinh xắn và đôi môi đỏ bừng của cô. Diệp Thù Yến kìm nén cơn ngứa ngáy trong cổ, cúi đầu lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp lớn cỡ bàn tay, mở ra, cầm chiếc kẹp tóc đính kim cương ở bên trong ra, tay có chút vụng về vén những sợi tóc nghịch ngợm này lên, nhẹ nhàng kẹp ở chỗ lỗ tai cô.
Trong lúc này Đường Noãn vẫn không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt nhìn anh. Ý chí của Diệp Thù Yến vẫn không lay chuyển được bản năng, ánh mắt chống lại ánh mắt của cô, nhìn bộ dáng của mình trong mắt cô, dừng một lúc, để hai chiếc kẹp tóc nhỏ còn lại vào trong tay cô: "Tự làm đi.”
Đường Noãn nhẹ giọng hỏi: "Đây là cái gì?”
Diệp Thù Yến nói: "Quà ăn mừng.”
Giọng nói có chút khàn khàn.
DTV
Đường Noãn mấp máy môi, đứng dậy chuẩn bị đến bàn trang điểm, dưới chân bỗng nhiên giẫm phải một cuộn gì tròn tròn, nhất thời cả người mất đi cân bằng ngã về phía sau. Diệp Thù Yến vội vàng đưa tay, nghĩ đến lần trước cô oán trách tư thế bị ngã tại tiệc tối hôm đó, cánh tay dò xét ra trước trực tiếp ôm lấy eo cô, Đường Noãn bị ôm vào trong lòng anh.
Cũng tương tự với tư thế trong tiệc tối lần trước, chỉ là lần này càng gần hơn, chóp mũi chạm chóp mũi, Diệp Thù Yến gần như có thể cảm giác được hơi thở của đối phương phả vào môi mình, chỉ cần anh hơi cúi xuống một chút...
Đường Noãn không tự giác nuốt một ngụm nước bọt theo chuyển động của hầu kết của anh, trái tim của cô đập rất nhanh, hôm nay cô đã bỏ ra rất nhiều bước, đưa trang hộ khẩu mỏng tanh vào trong hộ khẩu nhà Đường Kim Hâm, lần đầu tiên ra khỏi nhà họ Đường, lần đầu tiên gọi ba mẹ... Lần đầu tiên hoàn toàn thả lỏng với người nhà, thả lỏng với bạn bè, hôm nay cô vẫn luôn dũng cảm thử sức, cho nên hiện tại...