Trước lúc ngủ là thời gian đánh răng, Diệp Thù Yến nhìn bản thân trong gương, ánh mắt theo bản năng dừng trên môi, anh vô thức đưa tay sờ, đã gần ba giờ rồi mà tất cả cảm giác giữa răng môi vừa nãy vẫn còn tồn tại mãnh liệt. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm bàn chải đánh răng trong tay, sau một lúc lâu, anh bỏ ý nghĩ đáng sợ là không đánh răng đi, bỏ bàn chải vào trong miệng, dùng sức chà từ trên xuống dưới, hoàn toàn không cho mình cơ hội đổi ý.
Chỉ có người yếu đuối mới bị dục vọng chi phối, ngày mai, bắt đầu từ ngày mai không gặp mặt là được, không phải tối hôm nay rất ổn sao?
Sau đó...
Chưa tới năm giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Thù Yến mặt vô cảm ngồi dậy khỏi giường.
Anh đi thẳng đến phòng vệ sinh ném quần vào thùng rác, thay quần áo thể thao tập thể hình cường độ cao nửa giờ, đến khi sắp đến thời gian Đường Noãn phải rời giường, anh đã thu nhập xong ra khỏi cửa, bữa sáng cũng chưa ăn.
DTV
Nhưng xuống dưới gara anh vẫn không tránh được, chiếc xe thể thao màu đỏ phách lối dừng ngay trước mặt anh, cưỡng chế đánh thức tình huống trong mơ tối qua: Ngay trong chiếc xe thể thao này, vì không gian chật hẹp, Đường Noãn không thể không dán vào trong n.g.ự.c anh, người cô mềm mại như không xương, ghé vào lỗ tai anh vừa thở dốc vừa thì thầm nói muốn...
Diệp Thù Yến đen mặt bước nhanh lên xe của mình, quyết định tối nay cũng về nhà muộn, tốt nhất là chờ sau khi Đường Noãn ngủ, thậm chí anh còn không muốn nghe giọng cô, có thế thì bình tĩnh mấy ngày tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-251.html.]
So với phản ứng mãnh liệt của Diệp Thù Yến, Đường Noãn lại bình tĩnh hơn nhiều, dưới trạng thái ngà ngà say, chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, cô ngủ một giấc thẳng đến bảy giờ, sau đó hứng khởi bừng bừng bắt đầu trang điểm thay đồ.
Hôm nay cô bắt đầu phải cùng đoàn đội Noãn Dương đến tập đoàn Diệp Thị, đánh giá thảo luận với tổ nhỏ bọn họ. Vốn tính nói một tiếng với Diệp Thù Yến, nhưng nếu người ta đã nói muốn làm chuyện của mình thì cô cũng không quấy rầy nữa. Dù sao một tổng tài như anh chắc là sẽ không quản loại chuyện nhỏ này đâu, cao ốc Diệp thị lớn như vậy, nói không chừng căn bản không chạm mặt được... nhỉ? Mười giờ sáng, Diệp Thù Yến đi ra khỏi phòng họp tầng mười lăm, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói mà anh rất muốn tránh đi: [… Tính toán như vậy, chắc là hạng mục sẽ bán được rất nhiều tiền nhỉ?]
Trong nháy mắt Diệp Thù Yến còn tưởng là tinh thần của mình quá căng thẳng nên nghe nhầm, nhưng không ngờ âm thanh đó lại truyền tới lần nữa, còn cực kỳ rõ ràng: [Lại nói, lúc đánh giá, ký hợp đồng xong có cần nhờ một luật sư không nhỉ? Nếu mời người khác, chị cả sẽ mất hứng, nhưng mời chị cả… Qua chuyện hợp đồng thu mua này, chị ấy sẽ không cảm thấy Diệp Thù Yến là một nhà tư bản lãnh huyết vô tình đâu nhỉ? Mình cứ cảm thấy sẽ có đánh nhau…]“Không đâu, anh ấy vốn đã là nhà tư bản lãnh huyết vô tình mà, tại sao mình phải lo nghĩ thay anh ấy, đánh thì đánh thôi, đáng đời!”
Diệp Thù Yến: . . .
Anh không nhịn được xoa trán, bắt đầu lo lắng chỉ số thông minh của mình, rõ ràng hai ngày trước trợ lý Văn mới báo cáo cần đoàn đội đến thảo luận đánh giá hệ thống Noãn Dương, vậy mà sao anh lại cho rằng một tuần sẽ không gặp được Đường Noãn nhỉ? Cái giá phải trả khi mất chỉ số thông minh, anh thật sự không thể chấp nhận được. Nhóm quản lý cấp cao đi theo sau lưng Diệp Thù Yến thấy anh đột nhiên dừng bước, tổng giám đốc dẫn đầu không khỏi nghi hoặc: “Diệp tổng?”
Diệp Thù Yến nghiêm mặt thản nhiên nói: “Tổ đánh giá hệ thống Noãn Dương ở đâu?”
Các quản lý cấp cao nhìn về phía giám đốc Lâm, bọn họ vừa mới mở hội nghị điều chỉnh cơ cấu tổng thể chuyển đổi tập đoàn, đều là người phụ trách các mảng lớn, tất nhiên không thể nào biết đến chuyện nhỏ này, người có dính dáng duy nhất là giám đốc Lâm phụ trách mảng quản lý khách sạn.