Trong nhóm nổi lên đủ loại suy đoán thái quá, bên này Tạ Phi Triết chê cười Diệp Thù Yến xong thì cũng không hiểu: “Sao cậu không đi vào?”
Diệp Thù Yến thản nhiên nói: “Bọn họ họp lớp, tôi đi vào không thích hợp lắm.
Anh vừa dứt lời, sau cánh cửa phòng đã truyền đến một tiếng "Ầm".
Tạ Phi Triết: . . .
Anh ta nhìn Diệp Thù Yến: “Có phải là khoảng cách thế hệ không? Tôi nhớ rằng cuộc họp lớp của chúng ta cũng đâu quá dữ dội như thế?”
Diệp Thù Yến không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi với vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng mà, hình như Tạ Phi Triết đã phát giác được cái gì, nhìn anh từ trên xuống dưới, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: “Ồ, vậy ra Diệp thần đã hạ phàm rồi?”
Diệp Thù Yến thờ ơ liếc nhìn anh ta, từ chối cho ý kiến.
DTV
Tạ Phi Triết cười cười, lấy hai chiếc nhẫn trên tay ra, kéo tay Diệp Thù Yến định đeo vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-280.html.]
Diệp Thù Yến theo phản xạ rút tay về, ghê tởm nhìn toàn thân anh ta: bảy ngón tay anh ta đeo nhiều loại nhẫn khác nhau, trên cổ có mấy sợi dây chuyền, một cái trông giống như xích chó, anh không thể hiểu nổi, vì sao đến hộp đêm lại phải ăn mặc thế này, rốt cuộc là đẹp trai chỗ nào? Tạ Phi Triết cũng không khó chịu, anh ta nghịch chiếc nhẫn trong tay nói: "Đã muốn thay đổi thì nên làm cho kỹ lưỡng hơn. Cậu không biết rằng đảo ngược hoàn toàn hình tượng của bản thân sẽ rất dễ khiến người ta kinh diễm sao?”
“Kinh diễm chính là vũ khí hữu dụng nhất làm cho người ta nhất kiến chung tình và bảo trì cảm giác mới mẻ của tình yêu.”
Diệp Thù Yến không khỏi suy tư, nhất thời cảm thấy anh ta đang lừa dối anh, nhưng lại cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý, ngay khi anh chần chờ, Tạ Phi Triết đã nhanh tay lẹ mắt đeo hai cái nhẫn vào ngón tay anh.
Diệp Thù Yến đưa tay nhìn xuống, chiếc nhẫn màu bạc, hoa văn kỳ lạ, nhưng cũng không quá khoa trương, vì vậy không từ chối. Tạ Phi Triết vừa cười vừa tháo một sợi dây chuyền răng sói từ trên cổ xuống. Có lẽ bởi vì không phải là dây xích chó, Diệp Thù Yến do dự một chút rồi cúi đầu đeo vào. Tạ Phi Triết lại giúp anh xắn tay áo lên hai vòng, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, cuối cùng nhìn lên nhìn xuống, hưng phấn huýt sáo về phía anh: “Hoàn mỹ.”
Diệp Thù Yến không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn về phía người giơ điện thoại di động cách đó không xa. Đối phương bị dọa rút tay về, nhưng tấm ảnh cuối cùng vẫn ngoan cường gửi đi. Trong nhóm tiếp tục nổ nồi: [Cuối cùng tôi cũng biết tại sao tôi vừa nhìn đã không nhận ra Diệp đại thiếu, có bao giờ anh ấy ăn mặc… trẻ trung thanh xuân như vậy đâu!]
[Cũng không khoa trương như vậy chứ, chỉ là kiểu áo sơ mi rộng hơn một chút, còn có thêu hoa thôi mà?]
[Nhưng... loại phong cách lạnh lùng và hoang dã này đẹp trai quá! Trời... Tôi thế mà lại nghĩ ra mấy ý nghĩ đại nghịch bất đạo...]
Tạ Phi Triết quả thực không lừa Diệp Thù Yến, tạo hình lần này của anh rất thành công. Chờ đến khi Đường Noãn bưng khuôn mặt lãnh đạm từ trong phòng đi ra, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Thù Yến hiện rõ vẻ sửng sốt, trong mắt hiện lên tia kinh diễm.
Diệp Thù Yến thầm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhếch khóe môi, vẫy vẫy tay với cô. Đường Noãn chậm rãi đi tới, mọi người phía sau cũng nối đuôi nhau đi ra ngoài. Tuy bọn họ cũng tò mò không biết sau khi Diệp Thù Yến thay đổi phong cách như vậy thì Đường Noãn sẽ tỏ vẻ như thế nào, nhưng bọn họ cũng không dám dừng lại, chỉ gật gật đầu với Diệp Thù Yến xem như chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi. Mà Diệp Thù Yến cũng không chia ánh mắt cho bất kỳ ai khác, anh chỉ chăm chú nhìn Đường Noãn cho đến khi Tiêu Thiên Diệp bước ra.
Người thanh niên tự tin thái quá này lúc này rất thức thời, vô cùng khiêm tốn trà trộn vào trong đám người, muốn lặng lẽ lẻn đi, có thể thấy rõ anh ta đang lợi dụng Đường Noãn, đặc biệt là khi...