"Cháu cũng không phải không biết tính tình của bà ấy, lúc đó cháu trở về nhận sai thì cũng sẽ không có chuyện gì, kết quả đứa nhỏ này lại trì hoãn như thế.”
Đường Noãn nhíu mày, xấu hổ nhìn những người xung quanh, thở đài nói: "Dì Tôn này, chuyện này nói sau đi, con và các chú dì đang nói chuyện.”
Tôn Uyển Thu lại cho rằng cô đang sợ, trong lòng âm thầm đắc ý, trên mặt vẫn "khuyên nhủ" nói: "Còn định trì hoãn đến khi nào? Làm sai chuyện gì thì phải nhận sai chứ, mau đi đi, con ở chỗ này mới là khiến các chú dì chê cười.”
Đường Noãn đứng yên không nhúc nhích, trên mặt lộ ra biểu cảm ủy khuất, có chút quật cường nói: "Dì Tôn, chuyện này con biết rồi, chờ yến hội kết thúc con sẽ nói chuyện với dì mà "
Quả nhiên còn muốn cọ yến hội, nghĩ hay lắm. Trong lòng Tôn Uyển Thu cười lạnh, giọng điệu lại càng thêm dịu dàng: "Không cần chờ yến hội kết thúc, chuyện này có trốn tránh cũng không phải là biện pháp, chẳng lẽ ba mẹ con không dạy làm sai chuyện phải xin lỗi sao?”
Những lời này cuối cùng cũng khiến Đường Noãn phẫn nộ, trong mắt cô có tức giận, nhưng vẫn kiềm chế tính tình như cũ: "Ba mẹ con dạy con không phạm sai lầm thì ai cũng không thể bắt con xin lỗi cả.”
Cô không nhịn được nhìn quanh một vòng nhìn người xem náo nhiệt, đáy mắt đều là ủy khuất, nhưng cuối cùng cứ như vì lo toàn bộ thể diện nhà họ Diệp, lại im lặng cúi đầu, đáy mắt hình như còn có ánh lệ.
Bộ dạng kia, khiến cho người ta đau lòng muốn chết.
Tôn Nghiên Thu cũng bị cô làm cho tức giận: "Ý của con là nói dì đã vu oan cho con sao?”
Đường Noãn cúi đầu không nói lời nào, cuối cùng cũng có người không nhìn nổi mở miệng nói: "Tôi nói Diệp phu nhân này, chuyện bà nói gì chúng tôi đều biết. Bà đang trách oán cô ấy đấy.”
“Đúng vậy, nhà chúng tôi mà có đứa con như vậy vui vẻ còn không kịp, Diệp phu nhân bà ngược lại trách móc. Lại nói, bọn trẻ cũng cần mặt mũi, cho dù thật sự phạm sai lầm thì làm sao có thể khiển trách ở trước mặt mọi người chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-333.html.]
Đường Noãn ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe nói với phu nhân nói chuyện giúp cô: "Cảm ơn dì.”
Người nọ càng đau lòng hơn: "Lúc nên để ý thì không cần bận tâm, giáo dục là tích cực, may mà mọi người biết xảy ra chuyện gì, nếu mà không biết thì con bé còn không bị bà làm cho ủy khuất c.h.ế.t mất.”
Tôn Uyển Thu nhìn ánh mắt mọi người lên án bà ta, trực giác nói không ổn, theo bản năng giải thích: "Sao tôi lại không biết chứ, cái con bé này vì hơn thua với người ta đã ném hai trăm triệu...”
“Thật sao?”
DTV
Âm thanh lạnh lùng của Diệp Thù Yến truyền đến, anh đi xuống từ trên lầu, lạnh lùng nhìn Tôn Uyển Thu, sau đó nhìn về phía người nhà họ Giang và nhà họ Diệp chạy đến, anh trực tiếp điểm danh: "Giang Trạm, Đường Noãn không hiểu sao lại muốn tranh đấu với anh, sau đó mất hai trăm triệu. Anh là người trong cuộc, có thể nói cho tôi biết không?”
"Không cần phải giải thích nhiều, anh chỉ cần nói một câu 'phải', bây giờ tôi không chỉ bắt Đường Noãn xin lỗi ba và bà nội, mà còn bắt cô ấy xin lỗi người nhà họ Giang, thế nào?”
Giang Trạm đen mặt không nói nên lời.
Diệp Thù Yến đột nhiên lớn tiếng: "Phải hay không khó trả lời thế sao?”
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, chưa ai nhìn thấy Diệp Thù Yến tức giận lớn như vậy. Nhưng ngẫm lại lại có thể hiểu được, nhà họ Diệp ở trước mặt mọi người cũng có thể bắt nạt người thành như vậy, trường hợp riêng tư còn không biết như thế nào.
Thanh danh ác độc âm hiểm của Tôn Uyển Thu này cũng không phải giả. Tất cả mọi người không nói lời nào nhìn Giang Trạm, có người muốn hòa giải, bị Diệp Thù Yến nhàn nhạt nhìn qua, cuối cùng ánh mắt cũng hóa thành khó xử nhìn người nhà họ Giang.
Lúc này cho dù Giang Trạm có mở miệng hay không cũng là mất mặt, không nói thì hoàn toàn không có, nhưng mà càng khiến cho người ta xem thường, mở miệng ít nhất chỉ là mất mặt mà thôi.