Hai người không nhịn được bật cười, Đường Noãn vỗ anh một cái: "Anh ấn cái gì vậy?”
Diệp Thù Yến thu hồi điện thoại di động lại, theo bản năng ấn màn hình xuống, Đường Noãn nhất thời không cười nổi.
Chỉ thấy trên màn hình khóa chính là ảnh chụp của hai người bọn họ, nhưng mà Diệp Thù Yến bị một bó hoa tươi đập vào mặt.
Đó là hình ảnh lúc trước cô vì vả mặt Giang Miểu thuận tiện khiêu khích Diệp Thù Yến mà lần đầu ra sân bay đón người.
DTV
Lúc ấy trên mạng đăng rất nhiều ảnh đẹp, nhưng lúc đó Quý Vân lén lút gửi cho cô một tấm hài hước như vậy, lúc nói khó chịu có thể lấy ra xem bớt tức, cô lập tức tiện tay cài đặt thành phông nền màn hình khóa.
Vài ngày đầu cô còn cảm thấy mới mẻ, sau đó bận rộn cho nên quên mất, dù sao cũng chỉ là phông nền màn hình khóa, nhìn quen rồi, cũng không còn chú ý là thứ gì nữa. Diệp Thù Yến rũ mắt nhìn cô. Đường Noãn nhấp nháy cười, vội vàng đưa tay cướp điện thoại di động. "Cái kia đưa em trước...”
Diệp Thù Yến một tay ôm lấy eo cô vòng qua tay của cô, cánh tay kia lại giơ lên cao không cho, cười như không cười nói: "Thì ra em đã nhớ thương anh từ lâu rồi?”
Đường Noãn tự biết mình đuối lý, lại không cướp được, chỉ có thể hung dữ uy h.i.ế.p nói: "Anh có muốn chụp ảnh chung không?”
Diệp Thù Yến suy nghĩ một chút: "Vậy anh dùng camera thường của anh chụp?”
Anh còn nhìn bộ dạng thân mật của hai người một chút: "Tư thế này cũng không tệ.”
Đường Noãn cắn răng, bỗng nhiên phồng hai má lên, đôi mắt mở to: "Vậy dùng biểu cảm này?”
Dọa c.h.ế.t en! Xem xem trong mắt anh tình nhân còn hóa Tây Thi được không;Diệp Thù Yến bị chọc cho bật cười, giơ tay sờ sờ lưng cô nói: "Bị em nhìn thấy rồi.”
Đường Noãn vội vàng khôi phục lại biểu cảm, đúng lúc cũng đến lượt bọn họ, thế là hai người mỗi người lui một bước, cho dù là hiềm khích trước kia với Diệp Thù Yến hay gì, Đường Noãn vẫn phối hợp chụp ảnh. Chờ ngồi xuống bàn ăn, Đường Noãn mới phản ứng lại, không phải cô không nên ăn cơm ở tiệm ăn này sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-365.html.]
Cô trừng mắt nhìn Diệp Thù Yến, đáng ghét, lại trúng bẫy của anh! Diệp Thù Yến vỗ vỗ lưng cô trấn an: "Nào, mau gọi đồ ăn đi.”
Chờ đến khi nhìn Diệp Thù Yến tìm món không cay trong thực đơn, Đường Noãn lại không nhịn được cười rộ lên, vì sao chuyện này nhìn qua ngu ngốc như vậy đây? Đại khái Diệp Thù Yến cũng chưa từng làm loại chuyện hoang đường này, lật thực đơn cũng cười rộ lên, hai người giống như kẻ ngốc, vừa cười vừa gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng bị hai người bọn họ chọc cười.
Cuối cùng miễn cưỡng gọi ba món, Đường Noãn nằm sấp trên bàn cười không ngừng: "Nhân viên phục vụ sẽ không cho rằng hai chúng ta bị bệnh thần kinh đấy chứ.”
Diệp Thù Yến thì tựa vào lưng ghế hít sâu cười: "Không sao cả, chỉ cần cô ấy biết chúng ta là tình nhân là được.”
Kết quả nhìn Đường Noãn cười, anh không thể nào bình thường lại được, đưa tay đẩy cánh tay cô một cái: "Dừng lại đi! Em có thể đừng quyến rũ anh không.”
Cô cũng muốn dừng lại đấy nhé, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngu xuẩn anh làm lại không nhịn được, phải làm sao bây giờ? Đường Noãn vừa cười vừa đá anh một cái: "Cái gì cũng là em quyến rũ anh, rõ ràng là anh lòng dạ đen tối.”
Hai người cứ như vậy hi hi ha ha vất vả lắm mới ăn cơm xong, lúc đi ra ngoài tính tiền lại có không đồng thuận. Đường Noãn muốn dùng tấm ảnh chụp ở sân bay lúc trước để chứng minh, Diệp Thù Yến không cho phép, bộ dạng muốn hôn người để chứng minh tại chỗ.
Thế là hai người lại náo loạn, một đường lôi kéo đi tới trước quầy thu ngân, chợt nghe nhân viên phục vụ giúp bọn họ gọi đồ ăn chứng minh giùm với nhân viên thu ngân: "Hai người bọn họ nhất định là người yêu.”
Giọng điệu còn mang theo ý cười, rõ ràng ấn tượng sâu sắc.
Diệp Thù Yến: . . .
Đường Noãn: . . .
Mặc dù rất cảm ơn, nhưng không thể cười được là làm sao?
Xin hỏi làm sao mới quên được bộ dạng thần kinh của chúng tôi?