Nghĩa Vụ Của Hôn Thê - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:39:53
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Thù Thần ngồi bên cạnh bà cụ phản ứng trước, đứng dậy cười nói: “Anh cả, anh đến rồi.”

Đường Noãn không khỏi nhìn về phía anh ấy, làm vai nam chính trong sách, diện mạo Diệp Thù Thần hiến nhiên là tuấn mỹ phi phàm, so với Diệp Thù Yến lạnh như băng, khí chất của anh ấy lười biếng, cho dù có là trường hợp chính thức như này, anh ấy cũng chỉ mặc bộ âu phục màu lam nhạt thêu vân mây, cà vạt lỏng tẻo buộc ở dưới cổ, rất có hương vị lưu manh ngõ ngược.

Hơn nữa lúc cười với người khác, sức hấp dẫn của đôi mắt phượng thâm thúy của nhà họ Diệp lập tức trở nên hoàn mỹ.

Trong sách, mặc dù quan hệ của Diệp Thù Yến với mẹ kế không tốt, nhưng trước khi Diệp Thù Thần thích Giang Miểu, quan hệ của hai anh em cũng không tính là quá tệ.

Ánh mắt Đường Noãn lại không khỏi rơi vào người Giang Miểu đang ngồi bên cạnh bà cụ, đáy mắt đối phương còn lưu lại ý cười, hiển nhiên vừa mới bị Diệp Thù Thần chọc cho vui vẻ.

Hiển nhiên, hai người đã từng gặp mặt, chỉ là không biết Diệp Thù Thần có động lòng với Giang Miểu hay không, lần trước Giang Miểu rơi xuống nước, hình như là Diệp Thù Thần cứu cô ra...

Rất nhanh nghi hoặc của cô đã được giải đáp.

Bà cụ Diệp từ ái vẫy tay với Diệp Thù Yến: “Thù Yến, mau tới đây, bà nội đã lâu không gặp cháu.”

Quở trách: “Cả ngày chỉ biết bận rộn với công việc, cũng không biết về thăm nhà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-72.html.]

Biểu cảm của Diệp Thù Yến không thay đổi, dẫn Đường Noãn đi tới trước mặt bà cụ Diệp: “Bà nội, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

Quản gia phía sau ăn ý dâng một cái hộp gỗ Đàn Hương cùng một hộp lụa vàng thật to lên. Trước giờ Diệp Thù Thần chưa bao giờ xen vào chuyện của Đường Noãn, nhìn bọc lụa vàng trên bàn, đùa giỡn nói: “Bà nội, thoạt nhìn quà năm nay cô Đường tặng có tâm hơn nhiều, không lẽ là ngọc Phật nữa chứ?”

Anh ấy cười như thường, chỉ là ý cười không đạt tới đáy mắt, người nào đang ngồi ở đây không phải là nhân tinh, lập tức có người phụ họa cười nói: “Năm kia là bùa bình an khai quang, năm ngoái là kính bát quái khai quang...”

Người kia nói tới đây, một câu hai nghĩa: “Năm nay à, quả thật tạm thời nên tới ôm chân Phật.”

DTV

Tất cả mọi người che miệng nở nụ cười, không phải ôm chân Phật thì là gì? Nếu không ôm thì hôn sự tốt như vậy sẽ không còn, nhưng cho dù có ôm, sợ rằng cũng vô dụng, chỉ là giãy c.h.ế.t mà thôi.

Diệp Thù Yến khẽ nhíu mày, cho dù không cần nghe tiếng lòng của mọi người cũng có thể cảm nhận được ác ý đập vào mặt, anh nhìn Diệp Thù Thần một cái, đang muốn nói chuyện, chợt nghe Đường Noãn bên cạnh cười dài nói: “Cũng không phải tạm thời, đã ôm một năm rồi.”

“Năm ngoái sau đại thọ bà nội, tôi đã bắt đầu chép kinh Phật, hơn một tháng trước mới vừa chép xong, đã cung phụng bảy bảy bốn mươi chín ngày trước Phật ở chùa Đại Tướng Quốc, ngày hôm qua mới cầm về, chúc bà nội bình an vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”

Cô nói xong, tất cả mọi người sửng sốt, bà cụ Diệp co rút khóe miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. [Ha ha, suy nghĩ nhiều quá đi, thật sự là tự cao tự đại, cho dù có ôm chân Phật cũng không đến lượt ôm cỏ đầu tường này, nghĩ đẹp lắm, nếu mình thật sự có tiền đi mời ngọc phật, mình cũng… sẽ tặng cho anh Thù Yến nhà mình.]

Lời đằng sau là bị bắt đổi lời, Diệp Thù Yến đoán chắc rằng cô sẽ giữ lại cho mình chứ? Đáng tiếc có anh ở đây, cô không thể nghĩ thế được. Chẳng biết vì sao Diệp Thù Yến cảm thấy cô có chút đáng thương, cho nên mới nói, biết quá nhiều cũng rất thống khổ. Đường Noãn đương nhiên không thể chỉ làm cho mình thống khổ, cô cúi người mở vải lụa vàng ra, lộ ra trọn bộ kinh thư, còn vô cùng tự nhiên gọi quản gia: “Chú Trương, chú rửa tay mời kinh thư này đến phòng bà nội đi, cũng không tiện để chung với những thứ tầm thường này.”

Mọi người: . . .

Loading...