Dù sao hôm nay nhân vật chính là bà cụ, ngoại trừ người có quan hệ tốt với Giang Miểu, cũng không có ai cố ý tìm cô gây sự. Mà người muốn nhắm vào cô lại ngại tư thái bảo vệ của Diệp Thù Yến, một câu cũng không dám nhiều lời. Nhưng cô cũng biết chuyện này chắc chắn là trốn không thoát, đù sao nhà họ Giang bỏ ra khí lực lớn như vậy, hôm nay tất nhiên phải có kết thúc, về phần điểm đột phá, có lẽ là ở trên người nhà họ Đường.
Chỉ là chờ một lúc, yến tiệc đã quá nửa, nhà họ Đường vẫn chưa xuất hiện, cô chú ý tới Giang Miểu và Giang Trạm thường xuyên nhìn đồng hồ, hiển nhiên dường như mọi chuyện đã thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.
Trong lúc đó Giang Miểu còn nhìn về phía cô, dáng vẻ như cô ta đã biết chắc chắn là cô đã làm gì, tuy rằng Đường Noãn cũng buồn bực, nhưng vẫn lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng với đối phương, mắt thường có thể thấy được Giang Miểu càng thêm nôn nóng.
Đường Noãn cong khóe miệng, quả nhiên có người bị dày vò chung, tâm trạng sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.
Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô một cái, cảm thấy cô thật biết tìm niềm vui.
Điện thoại di động của Đường Noãn vang lên một tiếng.
[Lát nữa yến tiệc kết thúc thì đi nhanh đi, bà nội kéo dài thêm một lát.] Người gửi tin nhắn là bà nội Đường.
DTV
Đường Noãn sửng sốt, trong lòng ấm áp, rốt cuộc biết lí do vì sao nhà họ Đường còn chưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-81.html.]
Nhưng cô cũng không tính rời đi, cô không sai, cô muốn ở đây lẽ thẳng khí hùng đứng đến cuối cùng, cô muốn trong sạch rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này, đương nhiên chủ yếu nhất là có thể lấy được nhiều tiền hơn! Công kích của bọn họ lúc này đều sẽ hóa thành tiền bồi thường cho cô. Nghĩ như vậy, tâm trạng Đường Noãn lại tốt hơn nhiều. Vừa mới nghĩ xong cô chợt ý thức được Diệp Thù Yến đang ở ngay bên cạnh, vội vàng bổ sung thêm trong lòng: [Là phí tổn thất tinh thần, Giang Miểu cũng không thể vô duyên vô cớ nói xấu mình được!]
Suy nghĩ này có âm vang vô cùng hữu lực. Nghĩ xong nhịn không được quan sát biểu cảm của Diệp Thù Yến, nhưng mà khuôn mặt lạnh lùng của người này quả thực giống như mặt nạ vẽ lên, làm cho người ta không nhìn ra được cái gì, có đôi khi Đường Noãn sẽ hoài nghi không biết anh có thuật đọc tâm thật không. Nửa sau tiệc mừng thọ, tất nhiên không thể thiếu phần xã giao, các nữ quyến lớn tuổi dẫn con gái và cháu gái đến khen tặng trước mặt bà cụ Diệp.
Người trẻ tuổi đã gia nhập vào công ty hoặc là tổng giám đốc nào đó tụ tập nói chuyện với nhau, tán gẫu về triển vọng ngành nghề, xu thế quốc tế, dăm ba câu là có thể va chạm ra tia lửa hạng mục mới. Người tới tìm Diệp Thù Yến hiển nhiên không ít, Diệp Thù Yến lạnh thì lạnh thật, nhưng không hề qua loa với chuyện công việc, nếu đối phương có mục tiêu, anh sẽ nghiêm túc lắng nghe một chút. Đường Noãn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, sau đó nhìn những người chờ cô lạc đàn ra vẻ nín thở, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Bên kia ba Diệp và ba Giang không biết đang hàn huyên cái gì, nói chuyện mà vẻ mặt hưng phấn bừng bừng. Ba Diệp thì vẫy vẫy tay với Diệp Thù Yến: “Thù Yến, qua đây.”
Suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Diệp Thù Thần cách đó không xa: “Tiểu Thần, con cũng tới nghe đi, đừng có cả ngày cà lơ phất phơ nữa, đi theo anh cả của con học hỏi nhiều một chút.”
Diệp Thù Thần do dự một chút, song vẫn đi tới.
Đường Noãn cũng đi theo Diệp Thù Yến, Giang Trạm đứng bên cạnh ba Giang cười nói: “Bọn tôi đang bàn chính sự, chi bằng cô Đường đi qua bên bà nội Diệp đi.”
Đường Noãn quay đầu nhìn bà cụ Diệp đang vô cùng từ ái cầm tay Giang Miểu trò chuyện với những người phụ nữ xung quanh, lắc đầu: “Nơi đó có cô Giang là đủ rồi, tôi vẫn nên ở bên cạnh anh Thù Yến thôi.”