Diệp Thù Thần nắm lấy tay Giang Miểu nhanh chóng giải thích: “Trong lòng anh cả em có chị, thật đó.”
“Vừa rồi bọn em mới cùng nhau bàn bạc công việc, em mới đề nghị tới chuyện gọi chị tên thì anh cả em đã đuổi Đường Noãn đi, anh ấy chỉ biểu hiện có hơi quá đáng trước mặt chị mà thôi, chứ bọn em ngồi ở đó nửa ngày, cũng đâu thấy anh ấy để ý tới Đường Noãn chút nào.”
Giang Miểu không nói gì, nắm chặt bình nhỏ trong tay không buông, đáy mắt đã chứa nước mắt, một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Thù Thần, cám ơn em đã an ủi chị, nhưng mà chị cần tự mình xác nhận.”
Trong giọng nói của cô ta mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền: “Đây là lần cuối cùng, nếu như anh ấy vẫn không thèm để ý đến chị, chị sẽ buông tha, chị không thể vì anh ấy mà buông bỏ tự tôn như vậy được, mất đi bản thân, trở thành một người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác.”
“Cảm ơn em đã giúp chị kéo dài thời gian đăng thông báo, đây là lần cuối cùng......”
Nói xong thì định đổ thứ giống như thuốc vào miệng, Đường Noãn hoảng sợ, vội vàng giơ di động lên, lên tiếng: “Muốn tự sát à?”
Hai người đang tranh chấp nghe vậy thì sửng sốt, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía Đường Noãn.
Diệp Thù Thần nhíu mày: “Sao cô lại xuống đây?”
Anh ấy cho rằng Đường Noãn phải tốn thời gian mới vào được phòng anh cả, rồi cũng sẽ phải mất thời gian dừng lại ở đó một lúc mới đúng.
Đường Noãn giơ điện thoại lên ghi hình: “Chỉ lấy ít đồ mà thôi, may mà tôi xuống đây, bằng không tôi sợ tôi lại bị oan, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”
Diệp Thù Thần nói: “Liên quan gì đến cô, bớt ở đây tự mình đa tình đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-83.html.]
Đường Noãn lại nhìn về phía bình thuốc trong tay Giang Miểu, lại nhìn tư thế của hai người bọn họ. Lúc này Diệp Thù Thần mới ý thức được, vừa rồi vì ngăn cản cô ta mà một tay anh ấy đang nắm lấy tay cô ta, tay kia ôm chặt người vào trong lòng ngực, lập tức anh ấy như bị bỏng, nhanh chóng nhảy ra. Đường Noãn như không thấy anh ấy mất tự nhiên, vừa đến gần vừa nói: “Ai biết cô có đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi không, dù sao ở đây chỉ có một mình tôi là có xích mích với cô.”
DTV
Cô nhìn về phía Giang Miểu: “Sao hả? Anh Thù Yến không tin tôi đẩy cô xuống nước, nên cô lại muốn vu oan cho tôi một tội danh ghê gớm hơn à?”
“Nhưng cô đừng nghĩ nữa, lần này tôi quay lại hết rồi.”
Đường Noãn lại nhìn về phía Diệp Thù Thần: “Diệp Nhị, đến lúc đó anh sẽ không làm chứng nói dối chứ?”
Diệp Thù Thần cười lạnh một tiếng: “Có phải cô có chứng vọng tưởng thành người bị hại không hả, ai thèm vu oan hãm hại cô, đây là rượu thuốc!”
“Tôi không tin.”
Đường Noãn đã đứng ở trước mặt Giang Miểu, đưa tay cầm cái bình nhỏ trong tay cô ta nhìn kỹ một chút, là chất lỏng, lại đưa tới bên mũi ngửi ngửi, quả thật có mùi rượu nhàn nhạt.
Nhưng Đường Noãn không nghĩ Giang Miểu sẽ vô duyên vô cớ tới mức uống rượu thuốc, nghĩ tới đây, lại nhìn thần sắc mất tự nhiên của Diệp Thù Thần, bỗng nhiên đầu cô nhảy sóng: “Có phải cô dị ứng với thứ này không hả?”
Vẻ mặt Giang Miểu và Diệp Thù Thần đồng thời biến đổi. Đường Noãn hiểu ra: “Rượu thuốc này, nếu cô uống vào sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, mà phản ứng dị ứng có thể khiến anh Thù Yến không thể không chú ý tới cô... Hoặc là nói, không thể không tự mình đến giải cứu cô...”
Giang Miểu không ngờ Đường Noãn lại biết bí mật của cô ta.
Diệp Thù Thần hiển nhiên cũng biết, cũng không ngạc nhiên, Diệp Thù Thần thích sưu tầm các loại rượu, nhất là loại hiếm lạ cổ quái này, quan hệ của Giang Miểu với anh ấy cũng không tính là xa lạ, chắc lúc mời Giang Miểu uống thử, cô ta không cẩn thận uống phải loại này, sau đó thì có chuyện. Cô nói mà, trong thời gian ngắn mà sao Diệp Thù Thần lại chú ý tới Giang Miểu như vậy, trong đó quả nhiên còn có ẩn tình.