Trên bàn nhỏ nhất thời yên tĩnh, Đường Noãn cũng âm thầm nói, sao người máy như Diệp Thù Yến có thể ăn vặt được chứ, cô đang nghĩ xem có nên nói đùa một câu rồi rút tay lại không, quan tâm gì tới xấu hổ hay không xấu hổ, dù sao sau này cũng không xuất hiện chung với mấy người này nữa. Lại thấy Diệp Thù Yến vươn tay thản nhiên bỏ quả cherry đó vào miệng, Đường Noãn không khỏi sững sờ, luôn cảm thấy quả cherry đó cực kỳ ngon.
Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô: “Sao hử?”
Có vẻ tâm trạng của anh không tệ, không hiểu sao Đường Noãn lại nghe được chút ý trêu chọc từ trong giọng nói lạnh nhạt của anh.
Tim Đường Noãn đập thình thịch, rất xấu hổ, sau đó bắt đầu bắt bẻ Diệp Nhị: “Tôi thấy có hơi khát nước, muốn uống chút rượu vang đỏ.”
Diệp Thù Thần: . . .
Đường Noãn nói xong cũng phản ứng lại lời này của mình tựa hồ có ý tứ nội hàm, nhưng nhìn bộ dáng khẩn trương của Diệp Nhị và Giang Miểu, trong nháy mắt cô lại thả lỏng, cười hỏi: “Không có sao?”
Diệp Thù Thần không tự chủ nghiến răng, chỉ thấy Diệp Thù Yến giương mắt nhìn anh ấy: “Không phải em đi lấy rượu sao?”
Diệp Thù Thần cứng lại, vội vàng cười nói: “Đương nhiên có rồi, đang rót rượu, lập tức sẽ có ngay.”
Anh ấy vừa vừa nói xong, nhân viên phục vụ đã bưng khay tới, phía trên đặt rượu vang đỏ đã rót: “Bà chủ bảo tôi mang lên.”
Diệp Thù Thần trong nháy mắt nghi hoặc, anh ấy vừa mới dặn dò người ta lấy rượu, vậy rượu này ở đâu ra? Chợt thấy mẹ anh ấy đứng ở cách đó không xa khẽ vuốt cằm nhìn anh ấy, hóa ra là mẹ anh ấy sắp xếp, chuyện này cũng không kỳ lạ, nhất thời trong lòng bình tĩnh lại. Nhưng khi quay đầu đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường của Đường Noãn, trong lòng Diệp Thù Thần vẫn không nhịn được ngột ngạt, anh ấy phải nhanh chóng tìm một cơ hội giải thích với anh cả, anh ấy không muốn chịu đựng sắc mặt đắc chí của người phụ nữ này nữa. Nghĩ đến bình rượu ngon của mình, Diệp Thù Thần càng nghĩ càng tức, lúc đưa ly rượu tới tay Đường Noãn, nhịn không được cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nghia-vu-cua-hon-the/chuong-86.html.]
Chậc, nếu anh ấy đã có thái độ như vậy, Đường Noãn cô đây sẽ còn hăng hái hơn nữa. Cô không hề đề cập tới nhu cầu gì nữa, chỉ không ngừng nhìn chằm chằm rượu vang đỏ trong ly, giống như bên trong bị hạ độc vậy. Diệp Thù Thần nhìn mà cắn răng, Giang Miểu thì tiếp tục nhắc tới đề tài, để mọi người lần nữa bỏ qua Đường Noãn. Các đại lão đang bàn chính sự, tất nhiên Đường Noãn không tiện xen vào, nhưng cho rằng làm vậy là cô sẽ hết cách sao?
Cô còn có mã hóa giọng nói à nha, mặc dù chỉ là một chiều: [Chắc Diệp Thù Thần không dám đâu, trong sách nói loại rượu này mà trộn với rợu đổ hỗn hợp, đối với người bình thường mà nói thì cũng sinh ra hiệu quả dị ứng giống như Giang Miểu, Diệp Thù Thần tinh thông các loại rượu, chắc là biết loại thường thức này.]
[Nhưng Diệp Thù Thần lại dám uy h.i.ế.p mình, rốt cuộc là ai muốn làm chuyện xấu hả?]
[Không được, mình phải hù dọa anh ta, dùng điện thoại mãi thì anh ta cũng sẽ miễn dịch, nếu anh Thù Yến đến nói chuyện với mình thì tốt rồi.]
DTV
[Cũng không cần phải trả lời, chỉ cần quay đầu nhìn em là được, nhìn em là được.]
[Anh Thù Yến, nhìn em đi, van cầu anh nhìn em đi, nhìn bảo bối bé bỏng của anh đi, bảo bối bé bỏng cần được chú ý...] Diệp Thù Yến bị cô lảm nhảm cho đau đầu, nhịn không được nghiêng đầu nhìn cô. Đường Noãn lập tức bắt được ánh mắt của anh, lại gần giả vờ hỏi: “Sao vậy? anh Thù Yến?”
Diệp Thù Yến: . . .
“Có muốn nếm thử không?”
Cô nâng ly rượu hỏi: “Tuy rằng trước đây anh từng trúng một lần......”
“Nói thầm cái gì vậy.”
Diệp Thù Thần nghe mà hết hồn hết vía, vội vàng giơ ly rượu lên cắt ngang lời cô: “Ba, chú Diệp, anh cả, anh Trạm, đây chính là rượu ngon mà con trân quý, biết hai người thích nên cố ý lấy ra, mọi người nếm thử đi, đừng phụ lòng con.”