Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:14:33
Lượt xem: 0
Xong xuôi đâu đấy tôi lập tức vội bỏ chân xuống giường với sự giúp đỡ của chị cùng phòng rồi cả hai chị em đi lại phòng cấp cứu…
Đi tới phòng cấp cứu cánh cửa phòng đang đóng, đèn bên trên đang sáng có nghĩa rằng bên trong bệnh nhân bên trong đang được phẫu thuật..
Tôi định đi vòng vòng tìm cu Bo thì chị ấy thấy tôi còn yếu nên chị bảo tôi ngồi xuống hàng ghế chờ nghỉ trước, còn chị sẽ đi tìm con tôi giùm, nói xong là chị nhanh chóng bỏ đi liền nên tôi cũng chưa kịp nói lời gì cảm ơn chị cả, ngược nhìn theo sự nhiệt tình của chị, bỗng dưng tôi thấy ấm áp lạ kỳ vì trên đời này vẫn còn người tốt đấy chứ,chỉ mới quen biết ko lâu mà chị đã rất nhiệt tình và giúp đỡ tôi rồi, nếu mà đem so sánh có khi người trong nhà còn ko bằng chị nữa...
Chị đi rồi tôi liền lê lết cái thân tàn đi lại hàng ghế chờ đối diện phòng cấp cứu để chờ,vừa chờ đợi vừa lấy điện thoại trong túi ra cũng may chiếc điện thoại không bị hư gì cả, chỉ hơi nứt màn hình xíu thôi, tôi nhanh chóng bấm vào dãy số điện thoại quen thuộc rồi ấn gọi.
…Một hồi chuông dài vang lên
Tút...
Tút...
Tút....
Tút...
"Alo... tiếng của Dũng
" Anh đang đâu đó?
"À...anh..anh đang đi ăn với khách hàng..muộn rồi em với con ngủ sớm đi..tí anh về sau khỏi chờ anh nha…
Nói xong Dũng liền tắt máy ko đợi tôi nói câu gì tiếp nửa, tôi là tôi định báo anh biết Bo và tôi bị tai nạn nhưng thấy thái độ anh thế nên tôi đành thôi vì dù sao thì Bo cũng đâu phải con ruột của Dũng....
Tôi thở dài trông ngóng thật lâu ko thấy chị Hoa quay lại trong lòng nôn nóng định đứng lên đi tìm con tôi luôn thì chợt cánh cửa phòng cấp cứu tắt đèn, bên trong cánh cửa được mở,ông bác sĩ bước ra ngoài, ông ta đưa mắt nhìn xung quanh rồi lên tiếng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nghich-canh-hon-nhan/chuong-74.html.]
-Ai là người nhà của bé
Lê Tú Phát (bé Bo)
Tôi nghe đọc tên con tôi liền bất ngờ nên vội đứng dậy lê cái thân cà nhắc đi tới rồi gấp gáp hỏi
-Là tôi, tôi là mẹ thằng bé..bác sĩ...con tôi sao rồi bác sĩ
Ông bác sĩ nghe tôi hỏi gương mặt ông vẫn tỉnh bơ chỉ có cặp mắt hằn sâu mấy vết nhăn ẩn sau cặp mắt kính là hơi nheo lại sau đó giọng ông thông báo cho tôi với vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể
-Cháu bé do va đập mạnh với lòng đường nên bị chấn thương vùng đầu rất nghiêm trọng chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật gấp, còn một điều quan trọng nữa là cháu bé mang nhóm m.á.u O.. Bệnh viện ko đủ m.á.u để truyền cho cháu nên người nhà ai có nhóm m.á.u trùng với cháu thì có thể đi xét nghiệm để trong lúc phẫu thuật có thể hỗ trợ kịp thời cho cháu bé...Bây giờ chị đi theo tôi để ký giấy phẫu thuật gấp cho cháu.
Tôi nghe ông bác sĩ thông báo mà đầu óc chợt hoảng loạn cực độ...Chỉ biết nghe lời bác sĩ thôi chứ ko kịp suy nghĩ thêm gì được nửa cả con tôi.. thằng bé mới mười mấy tháng thôi sau phải chịu kiếp nạn này chứ. Con tôi mà có chuyện gì tôi biết phải sống làm sau đây…
Tôi nhanh chân đi theo ông bác sĩ vừa đi vừa khó đến ướt cả mặt, hai mắt thì sưng phồng, cũng quên luôn cơn đau ở cơ thể mình. Sau khi được y tá đưa cho tờ giấy tôi nhanh chóng ký vào giấy phẫu thuật cho con tôi sau đó đi ra phía ngoài hành lang bệnh viện rút điện thoại gọi cho Dũng lần nữa...
" Anh nghe nè vợ
"Anh ơi...bé Bo bị tai nạn anh vào bệnh viện gấp nha anh
" Cái gì...Em và con đi đâu giờ này mà bị tai nạn, ừ thôi anh vào liền rồi hẵng nói...
Trước thái độ và lời nói lo lắng của Dũng tôi biết anh sẽ đến liền nên tôi tắt máy sau đó đứng im lặng ngước lên bầu trời đêm rồi nhắm mắt lại, trong lòng thầm khấn trời phật linh thiêng phù hộ cho con trai tôi tai qua nạn khỏi..
...Đang nhắm mắt mệt mỏi tựa đầu vào Tú ghế vừa hay Dũng cũng vừa đến. Anh thấy tôi liền gấp gáp lên tiếng hỏi
"Lam..em sao vậy? Bo đâu rồi em.?
" Em không sao…Bo trong phòng cấp cứu...Dũng Bo bị rất nặng con bị người ta tông vào...anh cứu con đi anh...