Tôi nằm dưới đáy biển thêm một ngày sau khi Ethan rời đi, không động đậy, không ăn, không bơi. Chỉ để mặc làn nước lạnh xâm chiếm từng kẽ xương.
Cơ thể tôi bắt đầu thay đổi.
Viên ngọc không còn bên trong, nhưng tôi vẫn thở. Không còn mạnh mẽ như trước, nhưng vẫn sống sót.
Đó là dấu hiệu đầu tiên.
Thân thể tôi đang thích nghi. Một lần nữa.
Tôi từng được dạy rằng tiên cá chỉ sống khi có ngọc. Rằng viên ngọc là phần hồn của chúng tôi, mất nó thì chết.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi là một đứa con bị bỏ rơi của biển sâu. Tôi không sinh ra cùng ngọc. Tôi là kẻ được ban cho nó sau này — bằng một nghi lễ hiến tế, bằng một lời nguyền.
Tôi chưa từng nói với Ethan điều đó.
Tôi chưa từng nói với ai cả.
Khi tôi còn nhỏ, đã có lần tôi hỏi mẹ: “Vì sao con không có ngọc như những người khác?”
Mẹ im lặng rất lâu. Sau đó, bà thì thầm: “Vì con là người được chọn.”
“Được chọn để làm gì?”
“Để đổi lấy hòa bình giữa biển và người.”
Tôi không hiểu ý nghĩa câu nói đó mãi cho đến bây giờ.
Khi tôi trao viên ngọc cho Ethan, tôi không chỉ trao sinh mệnh. Tôi trao cho hắn bản án.
Tôi nhớ lời của người già nhất làng chài, một bà cụ từng gặp loài người, từng sống sót sau chiến tranh giữa hai thế giới: “Người nào nuốt ngọc tiên cá… sẽ vĩnh viễn không thể quay lại mặt đất. Máu họ sẽ đổi màu. Hơi thở họ sẽ vỡ vụn khi chạm vào không khí.”
Không phải là lời đe dọa.
Mà là sự thật.
Một câu thần chú cổ, được dệt nên từ đáy vực Mariana — nơi ánh sáng không bao giờ chạm tới. Tôi lần theo dấu vết Ethan để lại.
Nhật Hạ
Khác với tôi, hắn không quen sống dưới đáy biển. Hắn để lại những vết trượt ở rạn đá, mảnh vụn từ thiết bị, thậm chí cả một con d.a.o rỉ sét mà hắn dùng để chặt san hô lấy chỗ trú thân.
Tôi bơi chậm. Không vội.
Bởi tôi biết… hắn sẽ không đi xa.
Hắn nghĩ hắn có thể trở lại mặt đất. Hắn nghĩ viên ngọc là chiếc vé hai chiều.
Hắn không biết — ngọc chỉ cho đi một chiều. Một khi nuốt vào, nó tan vào máu. Biến đổi cơ thể. Biến đổi cấu trúc hô hấp. Biến đổi linh hồn.
Con người nào nuốt ngọc, sẽ trở thành kẻ bị đại dương nhấn chìm mãi mãi.
Tôi chậm rãi đứng dậy sau ba ngày. Cơ thể tôi nhẹ hơn trước. Tóc tôi bạc đi vài sợi. Vảy trên đuôi không còn rực rỡ như cũ. Nhưng mắt tôi… sáng hơn.
Tôi không còn là thiếu nữ mơ mộng hướng về mặt trời.
Tôi là một phần của bóng tối. Và tôi biết mình cần làm gì.
Tôi tìm thấy hắn vào ngày thứ năm.
Ethan, trốn trong một cái hang gần vùng nứt gãy, nơi những dòng dung nham ngầm chảy âm ỉ dưới đáy đại dương. Hắn ngồi đó, run rẩy, bộ đồ lặn rách tả tơi, mắt hoảng loạn.
Tôi không lên tiếng.
Chỉ lặng lẽ bơi tới, như một cơn sóng lạnh.
Hắn ngẩng lên khi cảm nhận được sự hiện diện của tôi. Ánh mắt hắn thay đổi — không còn vẻ tự mãn, mà là kinh hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ngoc-tien-ca/chuong-3.html.]
“Em… Lyra?” hắn lắp bắp. “Em… vẫn sống?”
Tôi không trả lời. Tôi ngồi xuống trước mặt hắn.
Hắn ngã lùi lại, nhưng tôi không tiến thêm. Chỉ nhìn hắn.
“Anh đã thử nổi lên mặt nước,” hắn nói, giọng như lạc đi. “Nhưng… mỗi lần đến gần, anh không thể thở. Cổ họng anh như bốc cháy. Mắt mờ đi. Da bắt đầu nứt…”
Tôi gật đầu.
“Vì anh đã nuốt viên ngọc,” tôi nói, giọng lạnh băng. “Nó không cho anh quay lại.”
Ethan nắm lấy tay tôi, ánh mắt tuyệt vọng. “Em giúp anh… làm ơn… giúp anh trở lại!”
Tôi nghiêng đầu.
“Em tưởng anh không cần em nữa?”
“Anh sai rồi, được chưa? Anh xin lỗi… anh không biết… em vẫn sống…”
“Không phải vì em sống,” tôi ngắt lời. “Mà vì anh không thể chết. Và anh ghét cảm giác đó.”
Ethan nghẹn lời.
Tôi cúi xuống gần hơn, thì thầm:
“Anh nghĩ em trao viên ngọc vì yêu?”
Hắn không đáp.
Tôi mỉm cười.
“Không. Em trao nó… để nhốt anh lại.”
Tôi đứng dậy, bỏ mặc Ethan co ro trong lòng đá.
Tôi không g.i.ế.c hắn.
Tôi chỉ để hắn sống — như một kẻ không thuộc về đâu cả. Không phải người. Không phải cá. Không thể đi lên. Không thể trở lại.
Kẻ bị mắc kẹt giữa hai thế giới, mãi mãi.
Khi tôi quay về, thân thể tôi đã gần như thay đổi hoàn toàn.
Không còn đuôi cá.
Không còn mang.
Tôi bò lên bờ biển lần đầu tiên — đôi chân yếu ớt, run rẩy, nhưng thật.
Tôi bước đi.
Chân tôi dẫm lên cát khô.
Gió tạt qua mặt tôi — thật sự là gió.
Và mặt trời… rọi thẳng vào đôi mắt mở to.
Tôi không rơi nước mắt.
Chỉ cười.
Vì tôi đã thắng.
Không chỉ Ethan. Không chỉ những kẻ từng coi thường một tiên cá yếu đuối.
Tôi thắng cả đại dương.
Và giờ… tôi tự do.