Ngọc Tiên Cá - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-04-12 02:05:32
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi đứng trơ trọi trên bãi cát lúc hoàng hôn.
Mặt trời đang lặn, ánh sáng hắt lên trời một vệt đỏ như máu, phản chiếu lên nước biển thứ màu cam rực rỡ kỳ ảo. Gió khô quét qua mái tóc tôi, lần đầu tiên tôi cảm nhận được nó, không phải qua lớp nước lặng mà bằng chính làn da thật sự.
Tôi đã mơ khoảnh khắc này từ khi còn bé — ngày tôi bước khỏi đại dương, dẫm lên mặt đất bằng chính đôi chân của mình.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ, khoảnh khắc đó lại đến sau khi tôi đánh đổi viên ngọc.
Sau khi tôi vứt bỏ mọi thứ của đại dương.
Và sau khi tôi giam cầm Ethan ở dưới đáy kia.
Một phần trong tôi run rẩy.
Không phải vì tiếc nuối, mà vì tất cả giờ đây đã trở thành hiện thực.
Không còn đường quay lại.
Thế giới loài người không giống bất kỳ câu chuyện nào tôi từng nghe.
Mặt đất không thơm mùi hoa, mà nồng mùi khói.
Không phải đâu đâu cũng có tiếng cười, mà là những âm thanh lạ lẫm, chát chúa và đầy đe dọa — còi xe, tiếng người cãi nhau, tiếng kim loại va vào nhau chan chát.
Tôi đi dọc theo con đường đá gần bờ biển, chân trần giẫm lên mặt đường nóng bỏng. Cát dính vào da, khiến tôi vấp ngã vài lần.
Mỗi bước chân là một cái giá.
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Tôi tìm thấy một ngôi làng nhỏ ven biển, nhà cửa thấp, mái ngói đỏ, tường sơn trắng. Không ai để ý đến tôi nhiều — chỉ vài ánh mắt lướt qua với sự tò mò lạnh lùng, rồi quay đi.
Tôi bước đến trước một cửa hàng tạp hóa.
Tấm kính trong suốt phản chiếu hình ảnh của tôi.
Một cô gái tóc dài ướt sũng, quần áo rách nát, chân trần dính cát, mắt mở to như thể đang thấy tất cả lần đầu tiên. Cô ta trông như một kẻ điên vừa trốn khỏi đâu đó.
Tôi nhìn bản thân thật lâu.
Rồi lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy… sợ.
Một người phụ nữ trung niên bước ra từ cửa hàng.
“Cô bé, cháu có sao không? Cháu đi lạc à?”
Tôi mấp máy môi, không biết nên trả lời ra sao.
Tôi không biết tiếng người đủ trọn vẹn. Mọi ngôn ngữ tôi học được chỉ là thứ mượn nhờ qua tiếng vọng từ những con tàu chìm.
“Cháu…” tôi lúng túng, “cháu không có nhà.”
Người phụ nữ nhìn tôi, ánh mắt thoáng động lòng.
“Có muốn vào trong rửa ráy chút không? Ở đây có nước sạch.”
Nhật Hạ
Tôi gật đầu.
Cửa hàng của bà là một không gian nhỏ ấm cúng. Có mùi bánh ngọt, mùi trà, và ánh đèn dịu nhẹ từ trần nhà. Tôi không quen với ánh sáng nhân tạo. Mọi thứ cứ lóa lên trong mắt tôi, nhưng tôi cố gắng không nhắm mắt.
Bà đưa tôi một bộ quần áo cũ, nói là của con gái bà để lại khi chuyển đi.
Tôi thay đồ sau tấm màn mỏng, lần đầu tiên cảm nhận được vải thật sự — khô, mềm, và không dính nước.
Khi tôi bước ra, bà đã pha xong hai ly trà nóng.
Tôi nhấp một ngụm, lưỡi bỏng rát.
“Cháu tên gì?” bà hỏi, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tôi.
Tôi ngừng một lúc, chậm chạp nói ra hai chữ “Lyra.”
Bà tên là Mayra, sống một mình ở làng chài này hơn mười năm. Chồng mất sớm, con gái thì lên thành phố làm việc, cả năm mới về một lần. Dì nuôi một con mèo mập ú, và có vẻ rất ghét cô đơn.
“Cháu từ đâu đến vậy?”
Tôi nhìn ra biển, rồi quay đi.
“Từ xa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ngoc-tien-ca/chuong-4.html.]
Dì Mayra không hỏi thêm. Bà chỉ thở dài.
“Thôi, nếu không ngại thì cứ ở đây vài hôm. Có gì ăn gì, chật chội thì chịu khó chút. Dì ở một mình cũng buồn.”
Tôi bắt đầu học sống như con người.
Dì Mayra dạy tôi cách nấu ăn, dọn dẹp, gấp quần áo, cắm nước ấm, cột tóc. Dì không thắc mắc gì nhiều, nhưng ánh mắt luôn lộ vẻ ái ngại mỗi khi tôi nhìn đăm đăm vào lửa, hay run rẩy khi nghe tiếng sấm.
Tôi học nhanh.
Nhưng tâm trí tôi luôn hướng về biển.
Không phải vì nhớ, mà vì còn việc chưa xong.
Ethan.
Tôi biết hắn sẽ tìm cách trở lại. Hắn sẽ bò ra khỏi hang, tìm cách chiếm lấy thêm sức mạnh. Có thể, hắn sẽ tiếp xúc với những kẻ buôn lậu dưới nước, hoặc lừa thêm một tiên cá khác.
Tôi không được để điều đó xảy ra.
Một tuần sau, tôi bắt đầu tìm cách đi vào thành phố.
Dì Mayra nhờ người quen xin cho tôi một chân phụ bán ở tiệm cà phê nhỏ gần bến tàu. Chủ quán tên là Leo, người thấp, hơi hói, nhưng hiền.
“Con bé này nói năng kỳ kỳ nha,” Leo nói với dì Mayra hôm phỏng vấn.
“Nó ở quê nghèo, chưa lên thành phố bao giờ,” dì đáp, nhanh miệng. “Anh thông cảm.”
Leo nhún vai. “Thôi được, miễn là không ăn cắp là được.”
Quán cà phê có cửa kính nhìn ra biển.
Tôi thích đứng đó mỗi buổi chiều, lau ly tách và lặng lẽ quan sát mặt trời lặn.
Mỗi ngày, tôi lại học được một chút: cách pha cà phê, cách chào khách, cách đếm tiền, cách nhịn khi bị mắng.
Tôi không còn là tiên cá nữa.
Tôi là người.
Ít nhất… là đang tập làm người.
Một hôm, khi đang rửa ly, tôi nghe một người khách nói chuyện:
“Nghe nói dưới đáy biển có cái gì khiến cá c.h.ế.t hàng loạt. Chắc lại là bọn người mang thiết bị xuống hút khoáng sản linh tinh rồi đấy.”
Một người khác chen vào: “Không đâu. Có người thấy một sinh vật kỳ dị gần rạn san hô phía Nam. Hình người, nhưng mắt như phát sáng. Mấy thợ lặn hoảng quá, bỏ chạy luôn.”
Tim tôi khựng lại.
Ethan.
Hắn đang đi về phía Nam.
Và hắn… vẫn còn sống.
Tôi đặt chiếc ly xuống, rửa tay thật nhanh và rời quán, mặc kệ ánh mắt ngơ ngác của Leo.
Tôi phải quay lại biển.
Tối hôm đó, tôi trở về nhà dì Mayra.
Bà đang dọn cơm, nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Con đi đâu mà vội vậy?”
Tôi cắn môi.
“Dì ơi… con phải rời đi vài ngày.”
“Chuyện gì vậy?”
“Con cần trở lại… nơi con đã rời đi.”
Bà im lặng. Sau một lúc, bà thở dài.
“Lyra à… ai trong chúng ta cũng có một nơi từng gọi là nhà. Nhưng không phải ai cũng có thể quay lại.”
Tôi gật đầu.
“Con biết. Nhưng có những thứ, nếu không đối mặt… thì sẽ không bao giờ được sống thật sự.”