Ngọc Tiên Cá - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-04-12 02:05:53
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi đứng trên boong của trạm nghiên cứu Neptune, mắt dõi theo màn đêm dày đặc đang cuộn trào ngoài khơi. Biển sâu, đen thẳm, và tĩnh lặng đến ghê người. Gió tạt từng cơn lạnh buốt qua vai áo, nhưng không thể xua đi hơi thở nóng bỏng của quyết tâm đang sục sôi trong lồng n.g.ự.c tôi.

“Lyra, cô chắc chứ?” — giọng kỹ sư trưởng vang lên sau lưng, run nhẹ trong nỗi e ngại.

Tôi không quay lại. Chỉ khẽ gật đầu, mắt vẫn dán xuống mặt nước đen ngòm.

“Tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi.”

Nhờ có sự trợ giúp của Leo nên tôi có cơ hội được đi cùng trên chuyến tàu này.

Tôi không còn là tiên cá. Không còn đuôi, không còn vảy, không còn giọng hát có thể làm tan chảy đá. Tôi chỉ còn lại bản thân — với trái tim khô cạn nhưng vững như đá tảng. Và một món nợ cần phải được trả.

Bộ suit lặn công nghệ mới nhất phủ kín cơ thể tôi. Lớp vải sinh học ôm sát da, giữ áp suất ổn định, mô phỏng nhịp thở và tuần hoàn m.á.u của sinh vật biển sâu. Tôi là con người — nhưng hơn cả con người. Tôi mang trong mình hiểu biết và trực giác của biển cả, và giờ, cả công nghệ của mặt đất.

Khi tàu lặn rời khỏi boong, tôi nhắm mắt, để mặc cơ thể trôi xuống theo nhịp rung của động cơ. Biển mở ra như cánh cửa cũ kỹ dẫn xuống một thế giới lãng quên. Bóng tối trùm lấy tôi. Nhưng tôi không sợ. Biển là nơi tôi sinh ra. Và nó cũng sẽ là nơi tôi kết thúc chương cuối cùng với hắn.

Tôi tìm thấy Ethan ở khu khai thác bỏ hoang phía tây rìa Atlantis. Không cần định vị. Tôi biết hắn sẽ ở đó. Kẻ nào lạc lối cũng sẽ quay về nơi bắt đầu.

Hắn đang ngồi giữa những tảng đá vỡ, nơi ánh sáng đèn lặn quét qua cũng không làm rõ nổi biểu cảm trên mặt. Nhưng tôi cảm nhận được sự mục ruỗng. Viên ngọc tiên cá đã giam cầm hắn trong đại dương, đúng như tôi đã nói. Và hắn đã biết nhưng hắn chỉ không chịu tin.

“Tôi biết cô sẽ quay lại,” — Ethan cất giọng, không buồn quay đầu.

“Tôi biết anh sẽ không dám rời khỏi đây,” — tôi đáp, bước chậm rãi về phía hắn.

Hắn xoay người, đối diện tôi. Không còn ánh mắt ngọt ngào, không còn dáng vẻ lịch thiệp. Ethan giờ đây là một kẻ kiệt sức, cả thể xác lẫn tinh thần. Suit lặn trên người hắn sờn rách, thở oxy bất thường. Hắn sống lay lắt trong lòng đại dương, không thể rời đi, không thể chết.

Ethan đứng lặng, môi run rẩy, ánh mắt như cố níu lại chút hy vọng cuối cùng.

“Cô… vẫn còn yêu tôi, đúng không?”

Tôi không đáp.

Chỉ nhìn thẳng vào hắn — người đàn ông từng là cả một giấc mơ. Giờ là xác sống đi lạc giữa đống đổ nát của Atlantis.

Hắn tiếp tục, giọng nghèn nghẹn như thể nắm bắt được điều gì đó mong manh:

“Chúng ta… từng có khoảnh khắc thật mà. Trên boong tàu, lúc cô hát cho tôi nghe, lúc tôi kể cô về thế giới mặt đất…”

Tôi cắt lời hắn.

“Đó là lúc tôi còn ngốc.”

Ethan khựng lại.

Tôi tiến gần một bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ngoc-tien-ca/chuong-5.html.]

“Anh không hiểu đâu. Tôi không quay lại vì yêu. Tôi quay lại vì tôi đã thấy chuyện gì xảy ra khi để một kẻ như anh còn tồn tại.”

Hắn ngỡ ngàng, rồi bật cười khan.

“Cô tính g.i.ế.c tôi à? Ở dưới biển này, với một bộ suit công nghệ nửa mùa?”

Tôi lặng lẽ giơ tay.

Thiết bị đeo cổ tay tôi sáng lên — một dạng công cụ cộng hưởng tần số sóng biển, nguyên mẫu do chính trạm Neptune nghiên cứu, chỉ được cấp cho người đứng đầu nhóm khai thác đáy đại dương.

“Không phải giết.”

Tôi nói.

“Là kết thúc sự gắn kết của anh với đại dương.”

Nhật Hạ

Ethan bắt đầu vùng vẫy. Hắn hiểu.

“Không! Nếu cô cắt sóng cộng hưởng… tôi sẽ—”

“—tan rã.”

Tôi gật đầu. “Vì anh không thuộc về nơi này. Viên ngọc không nuôi sống anh. Nó chỉ trói buộc anh vào một dòng năng lượng — và tôi là người cắt nó đi.”

Hắn gào lên, lao đến, nhưng tôi đã nhấn nút.

Một xung động lan ra — âm thầm, không chói lóa, nhưng đủ để mọi sinh vật xung quanh giật mình tan biến vào bóng tối.

Ethan co rúm lại. Tôi thấy suit của hắn rung mạnh, rồi những đường mạch trên bộ giáp bắt đầu rạn nứt như thủy tinh vỡ.

Hắn hét lên. Không phải tiếng hét của đau đớn, mà là tuyệt vọng. Là tiếng của một người hiểu mình đã mất tất cả — không còn đất, không còn biển, không còn bất kỳ điều gì để bấu víu.

Hắn chìm xuống, đôi mắt mở to nhìn tôi cho đến giây cuối cùng. Không có máu, không có tiếng nổ. Chỉ là một cơ thể hóa thành bong bóng khí — tan rã theo từng lớp sóng.

Tôi đứng lặng, nhìn hắn tan vào nước như chưa từng tồn tại.

Khi tôi trở lại trạm Neptune, đôi tay vẫn run nhẹ.

Không phải vì sợ.

Mà vì mọi thứ… cuối cùng cũng kết thúc.

Hắn đã chết. Đại dương không còn bị trói buộc bởi một kẻ tham lam. Và tôi — giờ đây — là người tự do.

Tôi ngước lên mặt nước. Trên kia, mặt trời đang chờ.

Loading...