Ngọc Tiên Cá - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-12 02:06:21
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi không biết mình sống bao lâu sau ngày kết thúc Ethan. Có lẽ vài thập kỷ. Có thể hơn. Thời gian trên mặt đất khác biệt, không kéo dài như đáy đại dương, nơi năm tháng trôi đi như nhịp thở của cá voi.

Tôi đã rời biển cả. Lần cuối cùng ngẩng nhìn vòm nước trên đầu, tôi không còn thấy sợ hãi. Không còn ràng buộc. Không còn nỗi đau.

Tôi bắt đầu cuộc đời mới với tên gọi: Lyra Blue. Một người phụ nữ mang trong mình những bí mật của đại dương và trí tuệ của hai thế giới.

Những năm đầu tiên, tôi làm việc tại trạm nghiên cứu Neptune, nơi từng giúp tôi sống sót dưới đáy biển mà không cần đuôi cá. Tôi cải tiến thiết bị, biến nó thành một dạng da sinh học tổng hợp giúp con người lặn sâu hơn, ở lại lâu hơn mà không cần oxy hay bình dưỡng khí. Dự án đó sau này được gọi là BlueSkin, trở thành bước ngoặt trong việc tiếp cận đại dương mà không phá hủy nó.

Tôi không kể ai nghe mình là ai.

Chỉ làm việc. Quan sát. Ghi chép. Và thử nghiệm.

Khi chính phủ đề nghị trao bằng sáng chế cho tôi, tôi từ chối. Tôi chỉ đề nghị một điều: “Chia sẻ miễn phí cho các quốc gia đang chịu ảnh hưởng từ biến đổi khí hậu.”

Tôi nhớ ánh mắt sửng sốt của họ. Nhưng cuối cùng họ đồng ý. Vì BlueSkin giúp phát hiện ra nhiều nguồn nước sạch bị chôn vùi dưới đáy sâu. Giúp người dân ven biển dựng lại cuộc sống. Giúp các nhà nghiên cứu phục hồi san hô chết.

Tên tôi bắt đầu được biết đến. Không phải như một nhà phát minh kỳ tài. Mà là như một người kết nối giữa đại dương và nhân loại.

Tôi mở một tổ chức phi chính phủ: Ocean Voice.

Nơi đây, tôi dạy những đứa trẻ sinh ra bên biển về cách lắng nghe sóng. Dạy chúng cách đọc dòng hải lưu, cách thấu hiểu sự im lặng của rùa, tiếng hát của cá voi, cách mà một con sứa đổi màu khi giận dữ. Tôi kể cho chúng nghe về những sinh vật chưa từng được đặt tên, những thành phố chìm dưới đáy đại dương, những hố sâu không đáy vẫn chưa có ánh sáng nào len vào được.

Và tôi nói với chúng một điều quan trọng nhất:

“Biển không đáng sợ. Điều đáng sợ là con người không lắng nghe nó.”

Tôi không yêu ai nữa.

Có những người đến. Cũng có những người đi. Nhưng không ai đủ kiên nhẫn để hiểu những khoảng lặng trong tôi. Và tôi cũng không cố gắng giải thích. Tôi đã yêu một lần — một lần đủ để tôi hiểu: tình yêu không phải là lý do để hi sinh chính mình.

Nhật Hạ

Tôi viết sách. Một cuốn tên là: "Giọng Nói Của Biển". Trong đó, tôi kể lại hành trình cuộc đời, nhưng dưới dạng ẩn dụ. Tôi là “người con gái được sinh ra từ bọt sóng”, Ethan là “người lữ khách đến từ mặt trời”, và viên ngọc là “trái tim của biển sâu”.

Tôi để lại một chương cuối viết về Nàng Tiên Cá — phiên bản cổ tích. Cô tiên cá ấy, như Andersen kể, yêu hoàng tử đến mức hi sinh giọng hát, gia đình, thậm chí sẵn sàng hóa thành bọt biển chỉ để thấy người mình yêu mỉm cười bên người khác.

Và tôi đã viết:

“Tôi thương cô ấy. Thật đấy. Nhưng tôi cũng ước cô ấy gặp được tôi. Để tôi bảo cô ấy rằng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ngoc-tien-ca/chuong-6.html.]

‘Không ai xứng đáng để cô phải từ bỏ chính mình.

Không ai. Kể cả tình yêu.’”

Cuốn sách đó trở thành hiện tượng. Người ta gọi tôi là “nàng tiên cá thật sự” — không phải vì tôi đến từ biển, mà vì tôi từng tin vào tình yêu như cổ tích, rồi chọn yêu chính mình như một cuộc cách mạng.

Tôi già đi.

Không nhanh. Nhưng cũng không chậm.

Tôi sống đủ để thấy Ocean Voice có chi nhánh ở 14 quốc gia. Đủ để thấy thế giới bắt đầu hạn chế rác nhựa thải ra biển. Đủ để nhìn những đứa trẻ từng học tôi trở thành chuyên gia bảo tồn, nhà khoa học biển, nghệ sĩ làm tranh từ rong tảo.

Tôi sống đủ để thấy đại dương… bắt đầu được yêu thương trở lại.

Tôi qua đời vào một ngày hè, bên khung cửa kính nhìn ra biển. Không bệnh tật. Không đau đớn. Chỉ là tim tôi ngừng đập — như một con sóng rút về sau cùng.

Không ai biết rõ tôi là ai. Nhưng trong di chúc, tôi để lại tất cả công trình nghiên cứu cho thế giới. Không độc quyền. Không điều kiện.

Chỉ một dòng ghi chú ngắn ngủi:

“Nếu bạn từng nhìn thấy một điều kỳ diệu trong đời, hãy bảo vệ nó.

Vì có thể… nó không phải cổ tích đâu.”

Nhiều năm sau, người ta dựng một bức tượng nhỏ bằng ngọc xanh bên bờ biển. Không lộng lẫy. Không cao lớn. Chỉ là hình ảnh một người phụ nữ đang đứng, tay chạm mặt sóng.

Trẻ con đi ngang gọi đó là “Nàng Tiên Cá Không Có Đuôi”.

Không ai biết cô ấy từng là gì. Chỉ biết, nhờ cô ấy, đại dương và con người không còn là hai kẻ xa lạ.

Và trong câu chuyện truyền miệng giữa các thủy thủ, vẫn còn lời nhắn gửi lại:

“Đây mới là nàng tiên cá thật sự.

Không vì yêu mà đánh mất bản thân.

Mà vì yêu bản thân mà chọn tự do.”

Loading...