Người Câm Ăn Hoàng Liên - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:57:26
Lượt xem: 4,192
Trầm Thời Vi sững sờ, rồi nhìn thấy Lâu Tình Vũ đang từ sau lưng ta bước ra, tay phe phẩy chiếc quạt lụa, phong độ hào hoa, đôi mắt hắn lập tức mở to đầy ngạc nhiên: "..."
Ta kéo mạnh tay Lâu Tình Vũ, khiến hắn loạng choạng, rồi nói đầy tình cảm: "Không giống như Tình Vũ của ta, hắn luôn một lòng một dạ với ta."
Bạch Mai đứng đó nhìn mà sững sờ: "Kiều Hoàng Liên, ngươi còn biết xấu hổ không? Chính ngươi ngoại tình, còn dám nói gì đến chung thủy?"
Ta nhe răng đáp lại: "Lão nương chính là như vậy, ngươi làm gì được nào?!"
Bạch Mai chưa từng thấy ta dữ dằn như thế, lại thêm con d.a.o mổ gà trong tay ta, nàng ta lập tức sợ hãi, vừa lùi lại vừa nói với Trầm Thời Vi: "Huynh nhìn Kiều Hoàng Liên xem, nàng ấy chẳng hề tin tưởng huynh, huynh đã đi lầm đường rồi! Thà ở bên ta còn hơn, A Uy, ta sẽ đợi huynh đến tìm ta ở nhà họ Kiều!"
Vừa sợ vừa tỏ vẻ kiêu căng.
Nói rồi, nàng ta vội vàng xách váy chạy đi, dáng chạy hùng hổ như lạc đà, chẳng còn chút phong thái tiểu thư khuê các nào.
Trầm Thời Vi tất nhiên không dễ bị lừa như Bạch Mai, hắn rõ ràng không tin vào mối quan hệ giữa ta và Lâu Tình Vũ. Hắn tiến lên vài bước, với vẻ không hiểu, nắm lấy tay ta, ấn tay ta lên n.g.ự.c hắn, lực mạnh đến nỗi ta không rút ra được.
Vải áo thô ráp, nhưng ta biết rõ cảnh tượng phía sau lớp vải này là gì. Cảm nhận được nhịp đập nơi lồng n.g.ự.c của Trầm Thời Vi, ta suýt không giữ được bình tĩnh. Người đàn ông này nghĩ gì trong đầu, lại muốn dùng sắc đẹp để thay đổi quyết định của ta?
Ta có phải là kẻ dễ bị sắc đẹp làm cho mê muội không?!
Nghĩ đến thân hình tráng kiện của Trầm Thời Vi, ta cảm thấy nước miếng hóa thành nước mắt mà chảy ra: "Chàng đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa!"
Ta lấy hết số bạc tiết kiệm đổi thành ngân phiếu, nhét vào trong túi rồi ném về phía hắn: "Trong đó có tờ hưu thư, mau đi đi!!"
Trầm Thời Vi chẳng thèm nhìn túi tiền, vẫn giữ chặt lấy cổ tay ta, không để ta chạy thoát. Hắn vã mồ hôi vì lo lắng, kéo tay ta ra sức giải thích:
"Nương tử, là nàng ta ngang ngược dây dưa, ta không có bất cứ hành động nào quá đáng, mong nương tử minh xét."
Giọng hắn ấm áp tựa như gió đêm len lỏi vào lòng, vì lâu ngày không nói nên hơi khàn, âm thanh nhẹ nhàng như cơn gió cuối thu mang theo hương hoa quế, khiến lòng người xao xuyến.
Ta sững sờ nhìn cổ họng hắn: "Chàng nói được rồi ư?"
Trầm Thời Vi cũng ngỡ ngàng, đưa tay sờ lên cổ mình: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nguoi-cam-an-hoang-lien/chuong-11.html.]
Hắn vì vội vàng muốn giải thích với ta, đến mức cả giọng nói cũng hồi phục, chứng tỏ hắn thật sự thật lòng với ta. Nhưng chính vì hắn thật lòng, ta mới không thể để hắn sa vào nguy hiểm một cách vô ích.
Ta cắn răng nói: "Chính ta đã phụ ngươi, nên tất cả tiền bạc ta để lại cho ngươi, giọng của ngươi còn có thể cứu chữa. Hôm nay ngươi hãy rời khỏi trấn Kiều, về kinh thành mà trị bệnh! Đó mới là nơi ngươi nên đến!"
Trầm Thời Vi vội vã nói: "Ta—"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cổ họng của hắn chưa hồi phục hoàn toàn, vừa phát ra một âm thanh đã liên tục ho sặc sụa.
"Vị công tử này, Hoàng Liên đã nói quá rõ ràng rồi. Nếu ngươi vẫn còn cố chấp không chịu hòa ly, thì chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân."
Lâu Tình Vũ đưa tay ôm lấy vai ta, chiếc quạt trong tay phe phẩy đến mức gió quạt xém làm ta sặc.
Ánh mắt Trầm Thời Vi tràn đầy bối rối: "Ta không tin."
Ta không quan tâm hắn tin hay không.
Ta đã thu dọn hết đồ đạc của hắn, ngay cả chiếc nón che mặt mà phụ thân đưa cho ta cũng đã gói vào trong túi. Tình thế đã nguy cấp, không thể để hắn từ chối.
Ta làm ra vẻ lạnh lùng, cùng Lâu Tình Vũ trở về nhà họ Kiều, còn Trầm Thời Vi thì cứ bước theo sau, cuối cùng bị ta nhốt lại bên ngoài.
Phụ thân không biết ta đang làm gì, định khuyên nhủ vài câu, nhưng bị Lâu Tình Vũ lập tức lấy một thỏi vàng ra chặn họng, phụ thân liền trở nên im như thóc.
Trăng lên cao, ánh bạc tràn ngập khắp nơi.
Ta thu xếp cho Lâu Tình Vũ ở phòng khách, xoay người liền thấy phụ thân đang nháy mắt ra hiệu cho ta: "Con à, có chuyện gì lớn lắm sao? Chẳng lẽ khuôn mặt đẹp đẽ của A Uy mà con cũng không chịu đựng nổi? Còn vị công tử kia là ai nữa?"
"..."
Phụ thân cân nhắc: "Đúng là, Lâu công tử quả thật rất giàu có nhưng con có biết A Uy mà ta chọn lựa cho con là người thế nào không..."
Ta chẳng có tâm trạng để ý, cũng không để ý đến sự khác lạ trong lời phụ thân nói.
Ta gắng sức trèo lên tường, lén nhìn ra ngoài, chỉ thấy Trầm Thời Vi dựa vào tường, nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.