Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 101 – Trong bao lì xì không có tiền

Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:00:13
Lượt xem: 163

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đột nhiên, mặt nước yên tĩnh của dòng sông bỗng nổi lên dị động kỳ quái, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

“Dưới nước có động tĩnh!”

“Chuyện gì thế kia!”

“Hình như là bóng người!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Này, ngươi còn nhớ chuyện mà tiểu đạo hữu Sở kể ban ngày không?”

“Chẳng lẽ thật sự có thứ gì đó bò lên từ đáy sông sao…”

Lời vừa dứt, mấy đệ tử trạm quan đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt thoáng hiện lên tia hưng phấn khó che giấu.

“Tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng bị chúng ta chờ được rồi!”

Một đệ tử của Thất Trận Tông lập tức nói: “Nhanh lập trận, Thiên La Địa Võng!”

Thế là mấy đệ tử kia lập tức tản ra bốn phía, mỗi người chiếm một góc, nhanh chóng bố trí xong trận hình, linh lực liên kết đan xen thành một tấm lưới khổng lồ, chỉ chờ thứ kia nổi lên mặt nước sẽ tự chui đầu vào lưới.

Mọi người nín thở chờ đợi, bỗng nhiên mặt sông tung lên một loạt bọt nước, tấm lưới lớn kia cũng lập tức thả xuống không hề do dự—

“Ái da!”

Thuật tránh nước của Sở Lạc hết hiệu lực, nàng nín thở suốt một lúc lâu mới ngoi được lên khỏi mặt nước, nhưng ngay sau đó lại bị một tấm lưới khổng lồ từ trên trời giáng xuống trùm kín lại.

“Bắt được rồi! Bắt được rồi!”

Các đệ tử Thất Trận Tông vui mừng kêu lên, nhưng chẳng mấy chốc liền phát hiện có gì đó không đúng.

“Á! Là tiểu đạo hữu Sở sao?!”

“Sở đạo hữu! Sao người lại ở dưới nước vậy, người đến từ bao giờ thế?!”

Sở Lạc bị treo lơ lửng trong lưới, vẻ mặt hoàn toàn bất lực.

“Có thể thả ta xuống trước được không…”

Nghe vậy, mấy đệ tử kia vội vàng thu hồi Thiên La Địa Võng. Sau khi Sở Lạc lên bờ, nàng dùng linh khí hong khô mái tóc ướt sũng của mình.

“Vừa rồi ta lại vào chỗ không gian kỳ quái đó lần nữa, giải quyết luôn cái thứ gây rối bên trong, tiện thể siêu độ cho những vong hồn cần siêu độ. Bây giờ không gian đó đã bị phá, các ngươi xuống nước thì có thể vớt được hết xác của đám khách qua sông rồi.”

Nàng nói rất bình thản, nhưng nội dung thì lại chẳng đơn giản chút nào!

“Ngươi đã xử lý xong thứ đó? Một mình ngươi giải quyết xong nó rồi?!”

“Ừ hử.”

“Cái… cái này… ta đã báo tin về tông môn rồi, đang đợi chưởng môn phái tiểu sư huynh Tô Kỳ Mộc đến hỗ trợ, ngươi… ngươi đã tự mình giải quyết xong rồi?!”

Vị đệ tử Thất Trận Tông này rõ ràng vẫn chưa thể tin nổi.

Sở Lạc vừa vuốt mái tóc đã khô ráo, vừa lẩm bẩm: “Tô Kỳ Mộc… chẳng phải các ngươi nói chưởng môn của các ngươi chưa chắc đã cho hắn tới sao? Cho dù tới cũng không biết khi nào đến. Ta thì rảnh rỗi hơn.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy vài tiếng bùm bùm của người nhảy xuống nước — thì ra là các đệ tử trấn thủ đạo quán kia vẫn không dám tin lời Sở Lạc nói rằng không gian kia đã bị phá, nên từng người một đều lao xuống sông kiểm tra.

Thành Linh vẫn còn ở lại trên bờ cũng nhanh chóng hoàn hồn, liền lập tức quay sang nhìn Sở Lạc:

“Sở đạo hữu, không biết có thể tiết lộ chút chi tiết về chuyện xảy ra hôm nay được không?”

“Tất nhiên là được,” Sở Lạc lập tức hành lễ đạo gia với các đệ tử trấn thủ đạo quán trên bờ: “Chỉ là ta còn vài chuyện chưa hoàn thành, xin cáo từ các vị đạo hữu trước. Chuyện yêu tà tác quái trong sông Xuân Mộc cũng sẽ không giấu giếm, sau khi xử lý xong ta sẽ quay lại, cáo từ.”

Nói xong, nàng xoay người bước về phía phủ Kim gia.

Trong phủ họ Kim, thần thức của Kim Kích Tân tản ra tìm kiếm hồi lâu mà không phát hiện ra tung tích của Sở Lạc, đang nghi hoặc bước ra cửa thì đúng lúc gặp được nàng trở về.

“Sở sư muội, muội vừa rồi đi đâu vậy?”

“Giải quyết chút rắc rối. Đúng rồi, Kim sư huynh, huynh có bao lì xì không?”

“Ta đã chuẩn bị sẵn cho muội rồi, tiền mừng tuổi năm nay đây.” Kim Kích Tân mỉm cười, lấy ra tờ ngân phiếu được gói trong giấy đỏ, đưa cho nàng: “Đây là tập tục của người phàm. Tuy tài vật phàm trần không hữu dụng lắm với tu sĩ chúng ta, nhưng vẫn mang ý nghĩa cát tường, muội đừng chê nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-101-trong-bao-li-xi-khong-co-tien.html.]

Sở Lạc lập tức nhận lấy bao lì xì, cất luôn vào người:

“Có chê không thì chưa biết, đúng rồi, chỗ huynh còn giấy đỏ không, ta cũng muốn gói vài phong bao lì xì tặng cho mọi người.”

“Giấy đỏ thì đương nhiên là có rồi.”

Một lúc sau, Kim Kích  Tân thấy Sở Lạc nhét bùa Mộng Đẹp vào trong phong bao lì xì, không khỏi bật cười nói: “Mấy lá bùa Mộng Đẹp này tu sĩ dùng thì chẳng có ích gì, nhưng cho người phàm thì lại rất hợp. Dù trong phong bao không có tiền, nhưng với người phàm mà nói, một giấc mộng đẹp có khi còn quý hơn ngàn vàng…”

Trong đầu Sở Lạc lặp đi lặp lại một câu nói.

Tuy không có tiền.

Tuy không có tiền…

Sau khi phát hết phong bao ở phủ Kim gia, nàng vẫn còn dư lại không ít. Sở Lạc từ biệt Kim Kích Tân, lại quay người bước về phía nhà họ Hạ.

Hạ Tĩnh Niên đang đi qua đi lại đầy lo lắng trong phòng.

Thấy Sở Lạc trở về, nàng lập tức bước nhanh tới.

“Tiểu đạo trưởng, ca ca ta…”

“Đã được siêu độ rồi.” Sở Lạc đáp.

Nghe vậy, trong mắt Hạ Tĩnh Niên thoáng hiện vẻ luyến tiếc, nhưng cuối cùng cũng thở dài buông bỏ.

“Cũng tốt… như vậy cũng tốt… Ca ca ta chắc hẳn cũng không muốn trở thành bộ dạng như vậy… Bây giờ là được giải thoát rồi.”

Vừa nói, nàng liền quỳ xuống bái tạ Sở Lạc: “Thay mặt ca ca, ta cảm tạ đại ân của tiểu đạo trưởng.”

“Ca ngươi đã cảm tạ ta rồi.” Sở Lạc lại liếc nhìn bộ hài cốt của Hạ lão gia trên giường, tiếp tục nói: “Hạ tiểu thư, e là ngươi cũng đã nhiều năm không ra ngoài rồi phải không? Hôm nay là Tết, ta đưa ngươi ra ngoài, cùng đi xem lại quận Đình Lan.”

“Nhưng mà…”

“Chuyện ở song Xuân Mộc đã giải quyết xong rồi, ca ca ngươi cũng sẽ không xuất hiện nữa, không cần kiêng kỵ lời Hạ lão gia từng dặn dò. Ta đưa ngươi, cùng đi xem lại quận Đình Lan.”

Nghe vậy, Hạ Tĩnh Niên cũng không phản đối nữa, liền đứng dậy đi theo bên cạnh Sở Lạc.

Ngay khi nàng bước ra khỏi cổng lớn Hạ gia, Sở Lạc đã âm thầm thi triển một thuật che mắt lên người nàng, để người ngoài nhìn vào vẫn thấy nàng giống như một người bình thường.

Trên đường đi, tiếng pháo nổ giòn giã, muôn vàn pháo hoa rực rỡ khiến người ta hoa cả mắt, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng cả màn đêm.

Một vài đứa trẻ chạy ùa ra khỏi nhà.

“Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!”

Tuyết đã rơi từ lâu, mặt đất phủ một lớp dày.

Ba bốn đứa nhỏ tụ tập chơi đùa, hoặc đắp người tuyết, hoặc ném tuyết chơi đùa.

Sở Lạc thấy vậy, liền bước tới, phát hết số phong bao còn lại cho bọn trẻ.

Hạ Tĩnh Niên đứng ở xa, nhìn cảnh tượng hòa hợp, vui vẻ ấy, cũng không kìm được mà nở một nụ cười lâu lắm mới xuất hiện.

Chỉ là nàng chợt nhớ ra, khi còn nhỏ, mỗi lần tuyết rơi, ca ca cũng thường đưa nàng tới đây đắp người tuyết.

Sở Lạc phát xong lì xì thì quay lại, mỉm cười nói: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”

Hạ Tĩnh Niên khẽ gật đầu.

Hai người đi qua từng ngóc ngách của quận Đình Lan, nơi nào cũng lưu lại ký ức của Hạ Tĩnh Niên.

Đây là nơi nàng và ca ca cùng nhau lớn lên, chỉ tiếc là đã năm năm chưa từng được nhìn lại.

Từng đoạn ký ức lần lượt hiện về, tâm trạng của Hạ Tĩnh Niên cũng càng lúc càng phức tạp.

Khi trời dần sáng, hai người đã đi hết một vòng quận Đình Lan, cuối cùng tới bên bờ sông Xuân Mộc.

Ánh sáng ban mai mờ ảo, gió sớm thổi nhè nhẹ.

 

Loading...